1.
CÔNG TY DU LỊCH –
NỘI – NGÀY
DV:
GĐ, THẮNG, BẢO
PHÒNG
GIÁM ĐỐC
Trong
phòng có giám đốc, Thắng và Bảo. Họ ngồi ở sa lon uống trà nói chuyện.
GIÁM ĐỐC
-Chúc mừng Thắng đã học xong khóa Quản Trị Kinh Doanh. Từ nay chú
sẽ tạo điều kiện cho cháu làm quen với công việc kinh doanh.
THẮNG
-Cám ơn chú, cháu sẽ cố gắng ạ.
BẢO
-Chúc mừng Thắng nhé.
GIÁM ĐỐC
-Cháu đã học căn bản về QTKD, sau này cháu vừa làm việc vừa nghiên
cứu tình hình kinh doanh của công ty rồi tự lập ra 1 phương án kinh doanh coi
sao nhé. Chú sẽ kiểm tra, nếu khả thi thì sẽ cho ứng dụng.
THẮNG
-Cháu sẽ cố gắng thử coi sao.
GIÁM ĐỐC
-Đó là việc lâu dài. Còn có việc trước mắt phải làm ngay nè.
Thắng,
Bảo quan tâm, hỏi.
THẮNG
-Việc gì hả chú?
BẢO
-Việc gì hả anh?
GIÁM ĐỐC
Cười,
vui.
-Việc này cũng rất quan trọng nên tôi mới mời các cậu tới đây.
Thắng,
Bảo nhìn giám đốc chờ đợi.
GIÁM ĐỐC
-Xét quá trình làm việc, công lao và chiển vọng trong tương lai
của Thắng, công ty quyết định sẽ tổ chức làm phẫu thuật chỉng hình cho Thắng.
Thắng
vui mừng, cảm động không nói nên lời. Bảo vui mừng, lên tiếng.
BẢO
-Tốt quá, chúc mừng Thắng.
GIÁM ĐỐC
-Công ty sẽ mời chuyên gia giỏi của Xinhgapor về Sài Gòn làm phẫu
thuật cho Thắng. Hồ sơ bệnh án của Thắng đã gửi cho họ từ trước. Họ khẳng định
là sẽ phục hồi khuôn mặt của Thắng với tỷ lệ hơn 90%.
Thắng
vui mừng, nghẹn ngào, Bảo và Thắng ôm chầm lấy nhau.
BẢO
-Tốt quá. Chúc mừng em. Cám ơn giám đốc.
THẮNG
Nghẹn
ngào.
-Cháu cám ơn chú. Cám ơn công ty.
GIÁM ĐỐC
-Mọi chi phí công ty và bệnh viện sẽ tài chợ. Tất nhiên với 1 điều
kiện.
Thắng,
Bảo nhìn giám đốc hỏi dồn.
BẢO
-Điều kiện gì ạ?
THẮNG
-Điều kiện gì thế chú?
GIÁM ĐỐC
Chậm
rãi.
-Điều kiện đó là: Thắng phải ký hợp đồng làm việc cho công ty dài
hạn, thậm chí là suốt đời. Mỗi tháng Thắng phải trích lại 5% lương để trả nợ
cho công ty,
Bảo,
Thắng ồ lên vui mừng.
GIÁM ĐỐC
-Thế nào? Hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời nhé.
THẮNG
Cảm
động.
-Cháu cám ơn chú.
GIÁM ĐỐC
-Có đồng ý không?
THẮNG
-Cháu đồng ý cả 2 tay ạ.
GIÁM ĐỐC
Cười
vui.
-Tốt lắm. Hợp đồng sẽ được ký trong ngày hôm nay. Còn bây giờ 2
cậu về phòng. Thắng phải bàn giao công việc của mình cho Bảo bằng biên bản nhé.
Thời gian đi làm phẫu thuật sẽ vào tuần sau.
THẮNG – BẢO
Đứng dậy chào gđ theo kiểu nhà binh.
Đứng dậy chào gđ theo kiểu nhà binh.
-Rõ, thưa giám đốc. Chào gđ !
2.
KHÁCH SẠN THIÊN
THANH – NỘI – ĐÊM
DV:
MM
PHÒNG
MAI MAI
Mai
Mai học bài xong, cô thu dọn bàn học gọn gàng.
Như thường lệ cô đi ra cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô đăm chiêu suy nghĩ.
MAI MAI
-Sang năm học thứ 2 rồi, nhanh thiệt. Út lành đã sắp lấy chồng,
còn mình thì vẫn chưa có người yêu.
Mai
Mai băn khoăn.
-Mình từ trối tình cảm của anh Kiên nên ảnh tự ái và giận mình
nhiều lắm. Chả thế mà lâu rồi ảnh không đt cho mình.
Cô
gật đầu.
-Mình chỉ coi ảnh như người anh trai thôi mà.
Lát
sau mặt cô tươi lên, rạng rỡ.
-Có lẽ tại ngay từ đầu mình đã giành tình cảm cho anh Thắng rồi.
Đôi
mắt cô mơ màng.
-Từ lâu anh đã là hoàng tử của lòng em. Anh đi vào trái tim em từ
trong truyện cổ tích.
Thóang buồn, hơn dỗi.
- Sao anh không hiểu được
lòng em hả anh Thắng? Anh còn tránh mặt em tới bao giờ? Vì ba và em nên anh mới
bị sẹo mà.
3.
NHÀ ÔNG NĂM – NỘI
– NGÀY
DV:
ÔNG, BÀ NĂM
BUỔI
SÁNG
Vợ
chồng ông Năm ngồi coi ti vi. Lát sau có chuông đt, ông Năm đi tới nhấc ống nghe. Bà Năm liền lấy điều
khiển, điểu chỉnh nhỏ âm thanh.
ÔNG NĂM
-Tôi nghe nè.
TIẾNG TÒAN OFF
-Ông Năm ơi, có tin vui nè. Công ty thằng Thắng sẽ đưa nó lên Sài
Gòn làm phẫu thuật thẩm mỹ. Họ mời cả chuyên gia nước ngòai về làm cho nó đó.
Chi phí họ bao hết. Phen này thằng Thắng được phụ hồi khuôn mặt rồi.
ÔNG NĂM
Vui
mừng, hấp tấp.
-Thiệt hả cháu? Nó đi chưa?
Bao giờ đi?
TOÀN
OFF
-Sáng mai nó đi. Thôi, cháu cúp máy nha.
Ông
Năm để ống nghe, cười hà hà vui sướng, đi lại ngồi đối diện bà Năm. Bà năm nhìn
ông Năm hỏi.
BÀ NĂM
-Có chuyện gì mà ông vui thế?
ÔNG NĂM
-Hà hà hà ! Có chuyện vui thì tôi mới cười chứ. Khi không tôi cười
làm chi.
BÀ NĂM
-Thì có chuyền gì? Ông nói đi.
ÔNG NĂM
-Chuyện vui, chuyện vui. Từ từ nào, để tôi cười thêm chút đã.
BÀ NĂM
-Khỉ gió nhà ông. Thằng Tòan mới đt phải không? Để tôi đt cho nó.
ÔNG NĂM
-Hà hà! Để tôi nói, để tôi nói. Tôi nói cho bà vui nè. Thằng Thắng
được công ty đưa lên Sài Gòn làm phẫu thuật thẩm mỹ. Họ mời chuyên gia nước
ngoài về làm. Phen này thì nó sẽ lại đẹp trai như xưa. Hà hà!
BÀ NĂM
Cũng
vui mừng, hấp tấp.
-Thiệt hả ông? Lạy trời phù hộ cho thằng Thắng. Ở hiền gặp lành
mà.
ÔNG NĂM
-Trời cũng phải có mắt chứ. Nó chịu khổ nhiều rồi. Công ty thằng
Thắng tốt thiệt
BÀ NĂM
Vui
-Khuôn mặt nó mà được phục hồi như xưa thì nó lại đẹp trai nhất
làng. Ông phải bảo nó lấy vợ đi nha. Để tôi tìm đám nào xứng đáng làm mai cho
nó.
ÔNG NĂM
-Cái bà này, già nên lẩm cẩm mất rồi. Nó còn trẻ, lại có tài, nó
phải lo chuyện đại sự đã chứ. Vợ con gì lúc này?
BÀ NĂM
Cười
bẽn lẽn.
-Là tôi cứ nói vậy. Đằng nào nó chả phải lấy vợ. Hè hè!
ÔNG NĂM
-Bà ở nhà nhé, tôi sang chơi với nó đây.
BÀ NĂM
-Sao kỳ vậy? Ông không cho tôi đi sao?
Bà
suy nghĩ chút rồi gật đầu.
-Được rồi, ông sang chơi với nó. Tôi sang nhà cô Ba nói cho cổ
biết, chắc cổ sẽ vui lắm.
4.
CAFÉ VŨNG TÀU –
NỘI – ĐÊM
DV:
TUYỀN, ÚT LÀNH , QC
BUỔI
TỐI
Tuyền
và út Lành ngồi uông café. Trên bàn có 2 trái dừa tươi.
ÚT LÀNH
-Anh Thắng được công ty đưa lên Sài Gòn làm phẫu thuật thẫm mỹ chị
ạ. Họ mời bác sĩ nước ngoài về làm cho anh ấy đó.
TUYỀN
Vui
-Chị cũng mới được anh Tòan đt cho biết. Hay quá, anh Thắng lại
sắp đẹp trai như xưa rồi.
ÚT LÀNH
-Em nghe nói chi phí tốn kém lắm, cũng may là công ty và bệnh viện
tài trợ hết.
TUYỀN
-Tốt quá. Chị bận làm nên chưa về thăm ảnh được, chị sẽ đt cho ảnh
và lên SG thăm sau vậy.
ÚT LÀNH
-Lên Sài Gòn em sẽ rủ Mai Mai đến thăm ảnh.
TUYỀN
-Ừ, đúng đó. Gặp Mai Mai chắc ảnh sẽ vui lắm.
2
chị em uống nước, nhìn nhau vui vẻ.
TUYỀN
-Út nè. 2 chị em mình tổ
chức cưới chung 1 ngày thì sẽ đông vui và đỡ tốn kém công sức, thời gian cho
mọi người em à.
ÚT LÀNH
-Dạ, đúng thế ạ. Lúc đầu anh Lâm không muốn cưới chung, nhưng ảnh
chiều em nên ảnh cũng phải đồng ý . Ảnh và anh Ban cũng hợp nhau chị nhỉ ?
TUYỀN
-Ừ. Anh Ban nhà chị cũng thế. Giờ ảnh không những đồng ý mà còn
rất hứng thú nữa. Họ phải chiều chị em mình thôi, còn tổ chức như thế nào là
việc của các ổng.
ÚT LÀNH
-Kệ họ. Em chỉ cần họ phải tổ chức thật to, thật sang, đón dâu
phải toàn xe xịn, tiệc phải thật ngon là em vui rồi.
TUYỀN
-Hi hi ! Em thách cưới lớn không sợ cưới xong phải đi làm trả
nợ sao?
ÚT LÀNH
-Hi hi ! Không có chuyện đó đâu. Anh Lâm hứa với em rồi, chuyện
nhỏ với ảnh thôi, chị khỏi lo.
TUYỀN
GIẬT MÌNH
-Thôi chết, mình phải tính lại ngày cưới rồi út ơi.
ÚT LÀNH
Hốt
hoảng.
-Sao thế chị?
TUYỀN
-Anh Thắng đi làm phẫu thuật, phải điều trị mấy tháng. Phải đợi
ảnh về thì mới cưới được chứ.
ÚT LÀNH
-Ờ héng. Út quên mất. Phải báo lại cho các ổng biết chị à.
TUYỀN
-May quá, may mà chưa đặt tiệc và làm thiệp. Phải báo cho các ổng
dời ngày lại em ạ.
ÚT LÀNH
-Ừ, may thiệt chị ha.
Tuyền
nhìn út Lành, tính nói gì đó rồi lại thôi. Cô đắn đo.
TUYỀN
-Út nè. Có chuyện này chị chỉ nói cho 1 mình em biết. Em không
được nói cho bất cứa ai nữa nha, kể cả với anh Lâm.
ÚT LÀNH
-Có chuyện gì mà hệ trọng thế hả chị?
TUYỀN
-Lẽ ra chị cũng không muốn cho em biết, nhưng ở đây chỉ có 2 chị
em, mà em cũng sắp lấy chồng rồi nên chị mới nói.
ÚT LÀNH
-Trời, chị làm em hồi hộp quá nè.
TUYỀN
Cân
nhắc rồi nói.
-Chị Ngọc bị tung clip sex lên mạng, cảnh Ngọc đang quan hệ với 1
người đàn ông. Phát tán nhanh lắm, cư
dân mạng biết nhiều lắm.
ÚT LÀNH
-Trời ơi ! Có chuyện đó hả chị? Eo ôi, sợ quá. Vậy thì làm sao dám
gặp mặt mọi người ? Sao dám ra đường nữa chứ. Tội nghiệp cho chị Ngọc quá chị
Tuyền ơi.
TUYỀN
-Ừ, tội nghiệp nó quá. Nó chốn mọi người lên SG rồi. Đt thì khóa
máy. Khổ thân Ngọc quá út ơi.
ÚT LÀNH
-Kẻ nào mà lại làm cái việc độc ác đó chứ?
TUYỀN
-Chắc là mấy người đàn ông đã từng quan hệ với Ngọc. Mặt người đàn
ông trong clip đã bị xóa, còn hình Ngọc thì rõ lắm.
5.
NHÀ THẮNG – NGOẠI
– NGÀY
DV:
THẮNG, TÒAN, ÔNG SÁU, BÀ THẮM, ÔNG BÀ NĂM,
BÀ BA, BÁC SĨ, GIÁM ĐỐC, BẢO
BUỔI
SÁNG
Ngoài
cổng nhà Thắng có 2 chiếc xe ôto, 1 của Tòan và 1 của công ty du lịch. Trong
sân có rất đông người: Vợ chồng ông Năm, ba má Thắng, bà Ba, Toàn, Bảo, giám
đốc, bác sĩ của công ty và Thắng. Mọi người đứng, ngồi bàn tán vui vẻ, ồn ào
quanh chủ đề Thắng đi làm phẫu thuật. Thắng đứng gữa mọi người vẻ bẽn lẽn.
ÔNG NĂM
Ra
vẻ hiểu biết.
-Kỹ thuật y học bây giờ hiện đại lắm, lại do đích thân chuyên gia
nước ngoài làm thì kết quả phải tốt.
BÀ NĂM
-Phẫu thuật xong thì thằng Thắng lại đẹp trai như xưa.
BÀ BA
-Nó sẽ lại đẹp trai nhất vùng mình.
BÀ THẮM
-Lạy trời phật, con chỉ mong cho nó trở lại như xưa thì phúc đức
cho nhà con rồi.
BẢO
Vỗ
vai Thắng.
-Em cứ yên tâm làm phẫu thuật và điều trị, công việc của em ở công
ty anh và mọi người sẽ làm tốt hết.
THẮNG
-Cám ơn anh và mọi người.
TÒAN ( HUYÊNH HOANG )
Nắm
tay Thắng.
-Mày làm phẫu thuật xong tao sẽ chở mày đi cưa gái. 2 thằng sắm 2
cô bồ đẹp nhất vùng rồi đưa đi du lịch xuyên Việt. Ka ka ka!
THẮNG
-Cám ơn mày.
GIÁM ĐỐC
Đứng
nhìn mọi người, giờ mới vui vẻ lên tiếng.
-Thưa ông bà Năm và mọi người. Hôm nay chúng ta tiễn Thắng lên Sài
Gòn làm phẫu thuật. Việc này công ty đã chuẩn bị kỹ rồi. Chuyên gia khẳng định
khuôn mặt Thắng sẽ được phục hồi trên 90%.
Mọi
người vỗ tay reo to.
TẤT CẢ
-Hoan hô.
-Chúc mừng Thắng.
Ông
Sáu từ đầu đến giờ đứng nhìn Thắng, nhìn mọi người che dấu niềm vui, giờ đi lại
nắm tay giám đốc.
ÔNG SÁU
-Cám ơn giám đốc. Xin thay mặt cả gia đình, tôi xin cám ơn công ty
đã quan tâm giúp đỡ con trai tôi.
GIÁM ĐỐC
Bắt
tay ông Sáu.
-Không có gì đâu anh, đây là trách nhiệm của công ty chúng tôi đối
với Thắng. Cậu ấy đã vì công ty nên mới gặp tai nạn thì chúng tôi phải có trách
nhiệm với cậu ấy thôi.
BÀ BA
Hỏi
má Thắng.
-Vậy ai sẽ đi theo chăm sóc nó? Hay là để cô giúp việc nhà tôi đi
theo chăm sóc Thắng.
BÀ THẮM
-Dạ, cám ơn cô Ba. Tôi sẽ đi lên Sài Gòn với nó.
GIÁM ĐỐC
Nói
to.
-Xin mọi người yên tâm. Trên bệnh viện đã có hệ thống phục vụ,
công ty sẽ cử bác sĩ đi cùng. Chị Sáu đi theo chăm sóc Thắng là ổn rồi.
Mọi
người nhìn nhau, gật đầu hài lòng.
TẤT CẢ
-Tốt rồi.
- Như thế là ổn rồi.
-Tốt quá.
GIÁM ĐỐC
Nói
to với tất cả.
-Đã đến giờ xuất phát. Thắng ra xe đi. Xin mọi người ở nhà yên tâm
đợi tin vui của Thắng.
THẮNG
Thắng chào mọi người.
Với
ông bà Năm.
-Con chào ông bà.
Với
bà Ba
-Con chào cô, khi nào về con sẽ sang thăm bé Bình An.
Với
ông Sáu.
-Con đi nghen ba. Ba ở nhà 1 mình thì đừng đi câu nữa nha.
ÔNG SÁU
-Bay khỏi lo.
THẮNG
Bắt
tay Bảo và Tòan
-Em đi nha anh Bảo.
- Tao đi nghen mày.
TÒAN
-Mày đi trước, mai mốt tao lên thăm.
THẮNG
Tới
giám đốc. Bắt tay.
-Cháu đi nghen chú. Cháu cám ơn chú nhiều lắm.
GIÁM ĐỐC
Bắt
tay Thắng rồi nói.
-Cháu cứ yên tâm điều trị.
Với
mọi người.
-Thôi nào, để Thắng đi nào.
6.
NHÀ ÔNG THÀNH –
NỘI – NGÀY
PHÒNG
KHÁCH
DV:
ÔNG THÀNH, BÀ LAN
Vợ
chồng ông Thành ngồi nói chuyện ở phòng khách. Trước mặt bà Lan, trên bàn là
cuốn sổ kế tóan. Ông Thành hỏi vợ.
ÔNG THÀNH
-Em làm xong bản kế tóan tháng này chưa? Kết quả kinh doanh của
nhà máy thế nào?
BÀ LAN
-Doanh số giảm 40% so với cùng kỳ năm ngoái nhưng không lỗ vì ta
đã cắt giảm nhiều chi phí.
ÔNG THÀNH
-Tình hình kinh tế đang suy thoái trên toàn thế giới, ta chỉ cần
giữ cho nhà máy hoạt động bình thường để bảo đảm công ăn việc làm cho công nhân
là tốt rồi.
BÀ LAN
-Nếu tiết kiệm được nguyên, vật liệu và phí vận chuyển thì vẫn có
lãi anh à.
ÔNG THÀNH
-Anh đồng ý, cần phải tiết kiệm hơn nữa để giảm chi phí sản xuất.
BÀ LAN
-Vâng, em sẽ họp với các bộ phận để quản lý tốt hơn. Kế hoạch xây
khách sạn anh đã làm xong chưa?
ÔNG THÀNH
-Anh chuẩn bị xong hết rồi. Vợ chồng mình phải kiểm tra lần cuối
rồi mới quyết định triển khai.
BÀ LAN
-Anh mang tài liệu về nhà để khi rảnh thì vợ chồng mình kiểm tra
nhé.
Bà
Lan rót nước ra 2 ly, đưa cho chồng 1 ly rồi chuyển đề tài.
-Tình hình phẫu thuật của cậu Thắng thế nào rồi anh?
ÔNG THÀNH
Uống
nước.
-Kết quả bước đầu rất tốt em ạ. Ông bác sĩ Xinhgapor có chuyên môn
rất cao. Chà, ca phẫu thuật kéo dài tới 4 tiếng đồng hồ đó.
BÀ LAN
-Lâu quá anh nhỉ? Sức khỏe của cậu Thắng thế nào?
ÔNG THÀNH
-Rất tốt, cậu ta có sức trẻ và ăn ngủ tốt.
BÀ LAN
-Lạy trời cho dung mạo Thắng được phục hồi như xưa, có như thế thì
nhà mình mới yên tâm được anh ạ.
ÔNG THÀNH
-Anh tin là thế. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra là kết quả không
được như mong muốn thì anh sẽ đưa Thắng ra nước ngoài làm tiếp.
BÀ LAN
-Em cũng nghĩ thế. Nhà mình phải có trách nhiệm tới cùng với cậu
ấy.
ÔNG THÀNH
-Vợ chồng mình phải thu xếp công việc để ngày mai lên Sài Gòn Thăm
Thắng nhé.
BÀ LAN
-Vâng, tiện thể tới coi Mai Mai ăn học thế nào?
ÔNG THÀNH
-Sao gần đây không thấy thằng Kiên ghé chơi? Cũng không thấy nó đt
cho anh.
BÀ LAN
-Hình như giữa nó và Mai Mai có chuyện gì đó. Gần đây cũng không
thấy Mai Mai nhắc tới Kiên.
ÔNG THÀNH
-Mai lên gặp con em nói chuyện với nó coi sao. Nó lớn rồi, ít tâm sự
với anh hơn trước.
7.
NHÀ HÀNG TÒAN –
NGOẠI – NGÀY
DV:
TÒAN, ÔNG NĂM , NV
BỔI
CHIỀU
Giờ
này vắng khách. Tòan đang ngồi chơi, ngắm trời ngắm đất ở trước cửa quán thì
ông Năm đạp xe đi tới. Anh bảo vệ chào ông rồi đón cái xe đạp mang vô khu để
xe. Ông Năm đi vô quán, Tòan đứng dậy chào.
TÒAN
-Ông Năm ra chơi.
ÔNG NĂM
-Tòan hả? Bay đi Sài Gòn về lúc nào? Thằng Thắng sao rồi?
TÒAN
Kéo
ghế mời ông Năm.
-Cháu về đêm qua. Ông ngồi chơi uống nước rồi cháu kể cho ông
nghe.
Ông
Năm ngồi xuống ghế, xua tay.
ÔNG NĂM
-Thôi, khỏi phải nước. Bay nói về thằng Thắng cho ông nghe luôn
đi.
TÒAN
-Dạ. Sáng qua cháu lên Sài Gòn, cháu đón nhỏ Ngọc rồi bọn cháu tới
thăm nó. Nó khỏe ông ạ, mặt thì băng kín mít.
ÔNG NĂM
Hấp tấp.
-Kết quả giải phẫu thế nào?
TOÀN
-Tốt lắm ông ơi. Ông bác sĩ này giỏi lắm, làm rất cẩn thận, tới 4
tiếng đồng hồ lận. Ông bác sĩ tuyên bố là ca phẫu thuật thành công.
ÔNG NĂM
Vui
vẻ, cười.
-Hà hà. Có thế chứ. Ở hiền thì phải gặt lành chứ.
TÒAN
-Nó phải nằm điều trị ở trên đó cả tháng để bác sĩ tiện theo giõi.
Họ cẩn thận lắm.
ÔNG NĂM
-Mấy bữa nữa ông cũng lên Sài Gòn thăm con, cháu rồi ghé thăm nó
luôn.
TÒAN
-Để cháu đưa ông đi. Mấy bữa nữa cháu lại lên thăm nó.
8.
CAFÉ SÀI GÒN –
NỘI – ĐÊM
DV:
KIÊN, MM, QC
Kiên
và Mai Mai ngồi đối diện trong quán. Trên bàn có 1 ly café đá và 1 ly nước
ngọt. Cả 2 không nhìn nhau.
KIỀN
Giọng
buồn buồn.
-Anh biết chuyện tình cảm còn phụ thuộc duyên số. Nhưng anh vẫn
không hiểu vì lý do gì mà em từ trối anh?
MAI MAI
-Vì em kính trọng anh như người anh trai của em.
KIÊN
-Anh nghĩ không chỉ đơn giản như thế? Hay anh đã làm gì để em
buồn, em chán anh ?
MAI MAI
-Không, anh rất tốt với em. Anh đã giúp đỡ em rất nhiều trong
những ngày đầu em lên Sài Gòn.
KIÊN
Nhìn
Mai Mai
-Chẳng lẽ anh tốt với em, quan tâm chăm sóc em như thế mà vẫn chưa
đủ sao?
MAI MAI
Nhìn
Kiên thẳng thắn.
-Em cám ơn anh Kiên nhiều lắm. Tình cảm của em giành cho anh chỉ
là tình cảm của đứa em gái giành cho người anh trai mà mình kính trọng nhất. Em
hy vọng người như anh Kiên sẽ tìm được cho mình 1 cô gái khác xứng đáng hơn em.
KIÊN
-Như vậy là em vẫn giành tình cảm của mình cho cậu hiệp sĩ làng
chài đó?
MAI MAI
-Nói thật với anh, em cũng suy nghĩ đắn đo nhiều lắm. Có lẽ ngay
từ lần đầu tiên gặp ảnh em đã yêu ảnh rồi. Không phải chỉ vì ảnh là ân nhân cứu
mạng em mà còn vì ảnh có 1 sức hút kỳ lạ lắm. Mặc dù tình cảm của em giành cho
ảnh chỉ là đơn phương.
KIÊN
-Cậu ta không quan tâm em, không yêu em thì tại sao em phải tự làm
khổ mình như thế?
MAI MAI
Buồn
buồn.
-Có lẽ vì ảnh là hiệp sĩ, người luôn âm thầm xả thân cho cuộc sống
bình yên.
-Em chỉ biết là cho tới lúc này em chỉ nghĩ tới ảnh thôi. Trong
tim em không có bóng dáng người con trai nào khác anh à. Em muốn quên ảnh mà
không sao quên được.
Kiên
nhìn Mai Mai buồn, cả 2 người đều khẽ thở dài. Lát sau Kiên lắc đầu.
KIÊN
-Anh không thể hiểu nổi. Thế kỷ 21 rồi, thời đại khoa học kỹ thuật
đâu còn và đâu cần đến hiệp sĩ võ biền.
- Em chê 1 trí thức thành
đạt, 1 người được mọi người ngưỡng mộ
như anh để đơn phương yêu 1 gã bảo vệ nhà quê nghèo hèn chỉ vì anh ta
được gọi là hiệp sĩ .
Kiên lắc đầu kiêu hãnh.
- Em thật ngây thơ và dại
dột.
9.
NHÀ THẮNG – NGOẠI
– NGÀY
DV:
ÔNG SÁU, NVBĐ
BUỔI
SÁNG
Ông
Sáu đang làm vườn thì ngoài cổng có tiếng xe máy dừng lại, tiếng anh nhân viên
bưu điện gọi to. Con vàng sủa gâu gâu chạy ra rồi không sủa nữa.
NVBĐ
-Có ai ở nhà không? Ra nhận hoa cho cậu Thắng nè.
Ông
Sáu đi vô sân, nhìn thấy anh nhân viên thì thủng thẳng nói.
ÔNG SÁU
-Là anh hả? Đưa hoa cho tôi.
NVBĐ
-Cậu Thắng không có nhà hả chú? Chú nhận hoa nè.
Anh
nhân viên đưa hoa cho ông Sáu. Ông Sáu nhận hoa, nói.
ÔNG SÁU
-Nó lên Sài Gòn rồi. Cám ơn anh.
NVBĐ
-Không có chi. Cháu chào chú.
Nói
xong anh lên xe, nổ máy phóng đi. Ông Sáu cầm bông hoa đi vô nhà miệng lẩm bẩm.
ÔNG SÁU
-Suốt mấy năm nay sáng chủ nhật nào cũng có bông cho thằng Thắng?
Ai gửi kà? Ai mà lắm tiền, nhiều sức thế?
10.
NHÀ ÔNG BA – NGOẠI – NGÀY
DV;
BÀ BA, BÀ NĂM, BÉ AN
Bà
Ba và bà Năm ngồi chơi ngoài bộ bàn đá. Người bà Ba đã gọn gàng, khỏe mạnh hơn
trước. Bên cạnh 2 bà là 1 chiếc xe nôi che màn gió. trong đó bé Bình An đang
ngủ.
BÀ NĂM
-Thằng nhỏ ngủ lâu chưa?
BÀ BA
-Nó mới ngủ đó chị. Sáng nay không hiểu sao mà nó khóc dữ quá, mãi
mới nín. Vừa rồi em cho bú xong là cu cậu ngủ liền.
BÀ NĂM
Đứng
dậy, đi tới bên xe nôi.
-Để chị kiểm tra coi nó có bệnh không.
Bà
vén màn nhìn bé An, đưa tay vào trong nắm tay, sờ chán bé rồi nói.
-Nó không sao cả, nhiệt độ bình thường.
BÀ BA
-Mọi ngày nó không khóc như thế, sao bữa nay nó khóc dai quá.
BÀ NĂM
Về
chỗ ngồi.
-Hay là nó nhớ thằng Thắng?
BÀ BA
-Có lẽ thế. Thắng hay bế nó, chơi đàn cho nó nghe. Nhiều lần nó
khóc em dỗ không được, thế mà nghe tiếng đàn của anh Thắng là nó nín liền.
BÀ NĂM
Gật
đầu, xác nhận.
-Trẻ em thích nghe những bài hát, tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ái như
tiếng đàn bầu vậy.
BÀ BA
-Bao giờ thì Thắng về hả chị?
BÀ NĂM
-Nghe thằng Tòan nói là sắp về rồi. Sức khỏe của nó tốt nên phục
hồi nhanh.
BÀ BA
-Hay quá. Em và Bình An lại sắp được nghe Thắng đàn rồi.
11.
CĂN HỘ CỦA BAN – NỘI – NGÀY
DV:
TUYỀN BAN
BUỔI
CHIỀU
Ban
đang ngồi ở bộ sa lon, Tuyền ngồi trước máy vi tính đánh máy rồi quay lại nói
với Ban.
TUYỀN
-Danh sách khách mời em đánh máy xong rồi, em lưu trong ổ D, khi
nào anh rảnh thì kiểm tra lại nhé.
BAN
-Ok em. Phải kiểm tra cẩn thận em à, lỡ mà sót ai thì người ta sẽ
trách mình đó.
TUYỀN
-Khách của em không nhiều nên em nhớ hết rồi. Anh phải kiểm tra số
khách của anh thôi.
BAN
-Anh sẽ kiểm tra. Coi như mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi. Chuẩn
bị phát thiệp được rồi đó em.
TUYỀN
-Tối nay em sẽ gặp út Lành hỏi coi nó và anh Lâm có thay đổi gì
nữa không.
BAN
-Không có gì thay đổi nữa đâu em. Anh Lâm và anh đã kiểm tra hết
rồi.
Tuyền
đứng dậy đi lại xa long ngồi xuống bên cạnh Ban.
TUYỀN
-Anh chu đáo quá, không có anh thì em chẳng biết mình phải làm gì
hết.
BAN
Vuốt tóc Tuyền, vui.
-Em khen anh thế chứ anh cũng như em thôi. Thật ra mọi việc là anh
Lâm làm và chỉ cho anh làm đó.
TUYỀN
Cười
vui, giỡn.
-Hi hi ! Anh Lâm có nhiều kinh nghiệm rồi mà. Anh mà cưới lần 2
thì chắc còn giỏi hơn ảnh nhiều.
BAN
Nhìn
Tuyền, nghiêm, la.
-Em đừng giỡn nha. Em nói thế là không tôn trọng anh đó.
TUYỀN
Cầm
tay Ban âu yếm, cười vui.
-Em xin lỗi, người ta giỡn chút mà đã giận rồi.
BAN
Khóac
tay, ôm Tuyền vào lòng.
-Vì anh chỉ yêu 1 mình em và muốn sống trọn đời với em mà thôi.
Tuyền
ngả người vào lòng Ban, hạnh phúc.
TUYỀN
-Em cũng thế, bọn mình sẽ thương nhau mãi nha anh?
Ban
không nói, anh âu yếm nhìn vào mắt Tuyền rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn nồng cháy.
12.
CÔNG TY DU LỊCH –
NỘI – NGÀY
DV:
GĐ, BÁC SĨ
PHÒNG
GIÁM ĐỐC
Gíam
đốc và ông bác sĩ của công ty ngồi nói chuyện. Giám đốc vừa uống trà vừa mời
ông bác sĩ.
GIÁM ĐỐC
-Anh uống nước đi. Trà Thái Nguyên đó anh.
BÁC SĨ
-Cám ơn anh. Trà ngon lắm.
GIÁM ĐỐC
-Tình hình sức khỏe và an toàn vệ sinh của công ty mình sao rồi
anh?
BÁC SĨ
-Dạ, tốt hơn anh ạ. Ý thức của mọi người cũng cao hơn.
GIÁM ĐỐC
-Mình cũng phải tuyên chuyền và giáo dục cán bộ - công nhân viên
thường xuyên. Cố gắng phòng và tránh được các loại dịch bệnh.
BÁC SĨ
-Anh yên tâm, tôi và mọi người sẽ cố gắng để chuyện đó không sảy
ra trong công ty mình.
GIÁM ĐỐC
-Tốt lắm. Còn việc này nữa. Ngày mai cậu Thắng sẽ xuất viện về nhà
điều trị tiếp. Tôi muốn anh lên Sài Gòn đón Thắng về và làm việc với bệnh viện
để có phác đồ điều trị tại nhà.
BÁC SĨ
-Vâng, mai tôi sẽ đi. Anh yên tâm, đây là chuyên môn của tôi mà.
Tôi cũng mới đt lên cho bác sĩ của Thắng, khả năng phục hồi cao lắm.
GIÁM ĐỐC
-Tốt quá. Anh động viên Thắng yên tâm điều trị, công việc của
Thắng ở công ty đã có cậu Bảo lo rồi.
BÁC SĨ
Đứng dậy
-Vâng, chào anh tôi về phòng làm việc.
GIÁM ĐỐC
Bắt
tay bác sĩ.
-Chào anh.
13.
NHÀ THẮNG – NGOẠI
– NGÀY
DV:
THẮNG, Vợ chồng ông Năm, bà Ba, ông Sáu, út Lành, Tòan
GẦN
TRƯA
Nhà
Thắng đông người đứng, ngồi ở trong sân: Vợ chồng ông Năm, bà Ba, ông Sáu, út
Lành., Tòan. Mọi người vừa nói chuyện vừa nhìn ngó ra ngoài đường chờ đợi. Ông
Năm nói với Tòan.
ÔNG NĂM
-Bay đt cho nói coi nó về tới đâu rồi. Sao lâu thế?
TÒAN
-Dạ, ông Năm.
Tòan
lấy đt ra bấm rồi đưa lên tai nghe. Có tín hiệu.
THẮNG OFF
-Tao nghe nè
TÒAN
-Mày về tới đâu rồi?
THẮNG OFF
-Sắp về tới nhà rồi, tới đầu làng rồi nè.
Tòan
cúp đt nói to với tất cả.
TÒAN
-Nó về tới đầu làng rồi.
Mọi
người vui vẻ, đi lại đứng ở gần cổng.
Lát sau chiếc xe của công ty du lịch từ từ
chạy tới cổng, dừng lại. Mọi người chạy tới bên xe. Tòan nhanh nhẹn mở cửa xe.
Thắng từ từ bước ra, cao lớn, trắng trẻo hơn, nửa mặt trái vẫn bị băng trắng
toát. Bà Thắm bước ra sau. Cửa bên kia ông bác sĩ cũng mở cửa xe bước ra. Mọi
người vây quanh Thắng, bàn tán, hỏi han tới tấp.
MỌI NGƯỜI
-Nó kìa. Nó trắng quá.
- Sao mặt vẫn bị băng kà?
-Khỏe không con? Có còn đau không?
-Bao giờ thì mở băng hả anh Tư?
Thắng
bẽn lẽn đứng nhìn mọi người. Anh không biết phải chào hỏi ai trước, trả lời ai
trước. Anh chỉ đứng im, cười bẻn lẽn. Lát sau ông Năm lại bên Thắng, nói to với mọi người.
ÔNG NĂM
-Mọi người tránh ra nào. Để cho nó còn thở nữa chứ?
Với
Thắng.
-Bay khỏe không? Đi xe có mệt không? Vô nhà đi cháu.
THẮNG
-Dạ, cháu khỏe.
Lúc
này anh mới nhìn tất cả mọi người rồi bình tĩnh chào.
-Con chào ông bà Năm. Chào cô Ba.
Anh
tới bên ông Sáu.
-Ba khỏe không ba?
Nhìn Tòan.
-Nhà hàng đông khách không mày?
TÒAN
-Đông lắm, nhiều khách quen cứ hỏi thăm mày luôn.
Út
Lành tới bên ôm cách tay anh, nhỏng nhẽo.
ÚT LÀNH
-Tư về rồi nè. Út sẽ ở nhà chăm sóc Tư nè, Tư thích ăn gì Út sẽ
chiều Tư hết.
TÒAN
Nhìn
2 anh em Thắng, giỡn.
-Nó thích ăn món óc Thiên Lôi đó, út có làm được không?
ÚT LÀNH
Ngây
thơ nhìn Tòan.
-Món óc Thiên Lôi là món chi? Sao Út chưa được ăn lần nào kà?
Mọi
người cười ồ. Ông Sáu mới lên tiếng.
ÔNG SÁU
-Vô nhà nghỉ đi Tư.
Với
mọi người.
-Con mời thày Năm, mời mọi người vô nhà chơi, uống nước.
Thắng
và mọi người vui vẻ, cười nói đi vô nhà.
14.
SHOROMM ÔTO SÀI GÒN – NỘI – NGÀY
DV:
NGỌC, TUYỀN
Showroom
khá lớn nằm ở mặt tiền 1 con đường lớn ở trung tâm Sài Gòn. Bên trong để rất
nhiều các loại xe ôto khác nhau.
Linh
Ngọc trong bộ đầm sang trọng, thời trang đi đi lại lại trong phòng. Cô vui vẻ,
niềm nở chào hỏi khách hàng nhưng không dấu được vẻ gượng gạo. Thỉnh thoảng lại
nhìn lén mọi người, nét mặt lo âu, ngại ngùng. Lát sau Tuyền từ ngoài cửa đi
vô. Linh Ngọc đi ra đón.
LINH NGỌC
-Bà đi 1 mình hả? Anh Ban
đâu?
TUYỀN
-Ảnh đi công chuyện, chút nữa ghé sau.
LINH NGỌC
Chỉ
tay ra bàn trống.
-Bà tới bàn kia ngồi đợi tôi tí nha. Tôi gặp quản lý rồi ra nói
chuyện với bà.
TUYỀN
-Ok.
Ngọc
đi vô phòng trong. Tuyền tới ngồi xuống bộ bàn ghế trống. Lát sau Ngọc đi ra,
tay cầm 2 ly nước lọc. Ngọc ngồi xuống đối diện Tuyền, đưa nước cho bạn.
NGỌC
-Bà uống nước nè. Tôi làm ở đây gần tháng rồi, điều kiện làm việc
cũng tốt, thu nhập cũng được. Bà thấy sao?
TUYỀN
Nhìn
quanh, gật đầu.
-Ờ, tốt quá. Bà năng động thiệt.
NGỌC
Buồn buồn.
-Tôi quen với chủ showroom từ năm ngoái, ổng mời tôi về đây làm
đó. Ổng cũng biết chuyện của tôi trên mạng nhưng ổng nói đó là chuyện dại dột
của tuổi trẻ, có thể bỏ qua được.
Cô
chuyển đề tài.
-À, anh Thắng xuất viện về nhà rồi, bà tới thăm ảnh chưa?
TUYỀN
-Chưa. Mai về Vũng Tàu tiện đường tôi sẽ về nhà rồi ghé thăm ảnh.
NGỌC
-Ở Sài Gòn tôi tới thăm ảnh có 1 lần. Tôi mắc cỡ với bạn bè lắm. Kết
quả phẫu thuật của ảnh rất tốt, khả năng
phục hồi hơn 90%. Cũng sắp mở băng được rồi.
TUYỀN
Nhìn bạn thông cảm.
-Chuyện của bà cũng đã qua rồi, bà đừng buồn nữa.
-Lạy trời phù hộ cho ảnh được như xưa. Trong nhóm ta ảnh là người
tài năng và đức độ nhất nhưng lại thiệt thòi nhất. Sao người tốt lại cứ khổ hả
Ngọc?
NGỌC
-Thế mới gọi là cuộc đời. Tôi chơi với đại gia nhiều nên tôi biết.
Người càng giàu thì càng nhiều âm mưu, thủ đọan. Họ coi đàn bà con gái như những
món đồ giải trí.
TUYỀN
-Người mà biết sống vì mọi người như anh Thắng bây giờ hiếm lắm.
NGỌC
-Vì ảnh là hiệp sĩ mà.
2
cô im lặng uống nước. Lát sau Ngọc lại hỏi.
-Bà và út Lành chọn ngày cưới chưa? Bao giờ?
TUYỀN
-Rồi, bọn tôi chuẩn bị xong hết rồi. Tuần sau là phát thiệp mời
đó. Bà phải về dự đó nha? Chuyện của bà chỉ là tai nạn của tuổi trẻ thôi. Bằng
mọi giá bà phải về đó nha.
15.
NHÀ THẮNG – NỘI –
NGÀY
DV:
THẮNG, ÚT LÀNH, BÀ THẮM
Thắng
và bà Thắm ngồi coi ti vi trong nhà. Nửa mặt trái vẫn dán băng kín. Bà Thắm vừa
coi ti vi vừa nhìn mặt Thắng.
BÀ THẮM
-Chiều nay có thay băng không hả Tư?
THẮNG
-Có chứ. Bác sĩ nói đây là lần thay băng cuối cùng. Mốt sẽ bỏ băng
luôn.
BÀ THẮM
-Những lần thay băng bay có soi gương không?
THẮNG
Lắc
đầu.
-Không coi, mốt bỏ băng coi luôn thể.
BÀ THẮM
-Má thấy các vết sẹo liền da, lành hết rồi. Bác sĩ nói nếu kiên
trì điều trị tiếp thì sẽ hết sẹo đó. Bay phải gắng điều trị theo lời bác sĩ
nha.
THẮNG
-Rồi, má khỏi lo.
Lúc
đó út Lành từ ngoài đi vô, nói to.
ÚT LÀNH
-Tụi bạn con cứ muốn vô coi mặt anh Tư, con nói là còn băng và
đuổi tụi nó về rồi. Mệt quá thể, hàng ngày có bao nhiêu người muốn vô gặp anh
Tư. Nếu mà bán vé rồi cho vô thì con giàu to rồi.
BÀ THẮM
Cười
-Con ranh. Ăn nói phải cẩn thận kẻo người ta giận đó. Bay phải nói
là bác sĩ không cho gặp chứ.
ÚT LÀNH
Ngồi
xuống bên má.
-Má thì…con biết rồi.
- Anh Tư chiều nay muốn ăn
gì thì nói để út đi chợ nè.
THẮNG
-Ăn gì cũng được, út cứ mua gì cũng được.
BÀ THẮM
-Không được. Phải coi lại giấy của bác sĩ để kiêng những thứ không
được ăn.
ÚT LÀNH
Chống
chế.
-Là con đã bỏ những thứ kiêng ra rồi.
Thắng
đứng dậy đi tới góc nhà lấy cây đàn bầu, để lên bàn ăn rồi thử dây. Bà Thắm
biết ý liền tắt ti vi. Thắng tập chung tinh thần rồi bắt đầu đàn bài “ Chị Tôi”
của Trần Tiến. Bà Thắm và út Lành ngồi chăm chú lắng nghe.
16.
CÔNG TY DU LỊCH –
NỘI – NGÀY
DV:
GĐ, BÁC SĨ
PHÒNG
GIÁM ĐỐC
Giám
đốc và bác sĩ ngồi làm việc ở bộ sa lon.
GIÁM ĐỐC
Nhìn
bác sĩ.
-Tình hình của Thắng thế nào anh?
BÁC SĨ
-Tốt lắm anh ạ. Sức khỏe cậu ta tốt, tinh thần thoải mái. Tôi thay
băng cho cậu ta nên tôi biết, nửa mặt có sẹo đã phục hồi được khoảng 80%, da
vết sẹo đã lành. Nếu tiếp tục điều trị thì sau này khả năng phục hồi tới 95%.
GIÁM ĐỐC
Vui
mừng.
-Tuyệt vời. Khi nào thì bỏ băng và Thắng có thể sinh hoạt bình
thường?
BÁC SĨ
-Tôi đã đt làm việc với bệnh viện rồi. Mốt có thể mở băng vĩnh
viễn và Thắng chỉ điều trị ở nhà 3 ngày nữa là có thể ra ngoài sinh hoạt, làm
việc bình thường.
GIÁM ĐỐC
-Được rồi. Mốt tôi với anh sẽ đến nhà mở băng cho Thắng.
17.
NHÀ THẮNG - NGOẠI
– NGÀY
DV:
Vợ chồng ông Năm, bà Ba, cả nhà Thắng, 2
má con Tòan, Lâm, Tuyền, Ban, (không có
Linh Ngọc ), giám đốc, Bác bảo vệ, Bảo, Lê Hùng, bác sĩ. ÔNG THÀNH, BÀ LAN, ÚT TUẤN , QC
BUỔI
SÁNG, GẦN TRƯA
Nhà
Thắng rất đông người, đứng, ngồi đầy cả trong sân và ngoài vườn: Vợ chồng ông
Năm, bà Ba, cả nhà Thắng, 2 má con Tòan,
Lâm, Tuyền - Ban, (không có Linh Ngọc), giám đốc, Bác bảo vệ, Bảo, Lê
Hùng, bác sĩ.
Thắng-
nửa mặt trái vẫn băng kín đi đi, lại lại tiếp khách. Mọi người cười nói ồn ào.
Giám đốc bỗng đưa tay lên vẫy vẫy và nói to.
GIÁM ĐỐC
-Xin mọi người chật tự, tôi xin phép được nói đôi lời.
Mọi
người đi hết vô sân, bảo nhau im lặng, nhìn giám đốc. Giám đốc cầm tay Thắng
nói to.
-Thưa mọi người. Hôm nay là ngày quan trọng của Thắng và của tất
cả chúng ta. Hôm nay là lần mở băng cuối cùng, kết thúc ca phẫu thuật lấy lại
diện mạo cha sinh, mẹ đẻ của Thắng. Tôi đề nghị tất cả mọi người ở ngòai sân
đợi. Chỉ có tôi, bác sĩ và Thắng vô nhà mở băng.
Giám
đốc nhìn mọi người, chưa yên tâm.
-Xin mọi người bình tĩnh. Mọi người chờ cho mấy phút, tôi sẽ trả
lại nguyên vẹn chàng hiệp sĩ đẹp trai cho mọi người.
Mọi
người nhỏ to bàn tán. Giám đốc, bác sĩ và Thắng đi vô nhà.
Ngoài
sân mọi người im lặng chờ đợi.
Trong nhà im lìm. Chỉ có tiếng gió thổi rì
rào. Mọi người tập chung nhìn vào cánh cửa nhà đóng kín. Vang vọng cả tiếng
sóng biển ì ào…
Lát
sau. Cửa mở. Ông bác sĩ ra trước, rồi giám đốc đi ra đứng sang 1 bên. Mọi người
sốt ruột thì thần bàn tán…
Thắng
từ từ bước ra. Cao to, trắng trẻo, đẹp trai như thuở nào, má trái nhìn kỹ mới
thấy mấy vệt mờ mờ. Anh bẽn lẽn đứng nhìn mọi người.
Mọi
người ồ lên vui sướng, tiếng kêu, tiếng cười, tiếng khóc tạo thành 1 thứ âm
thanh nhộn nhàng, vui tươi.
MỌI NGƯỜI
-Thắng kìa!
- Ôi, đẹp trai quá!
- Hết sẹo rồi. Hoan hô hiệp
sĩ làng chài!
-Hoan hô anh Thắng! Hoan hô HIỆP SĨ ĐÀN BẦU !
-Chúc mừng HIỆP SĨ ĐÀN BẦU !
Bà
Thắm bật khóc lao đến ôm chầm lấy Thắng.
BÀ THẮM
-Đúng là thằng Cún của má đây rồi.
Ba
Lụa và út Lành cũng chạy đến, mỗi người nắm 1 cánh tay Thắng, nước mắt dàn dụa.
BA LỤA
-Ôi, Tư, Thằng Tư!
ÚT LÀNH
-Anh Tư, anh Tư! Anh Tư đẹp trai dữ hôn!
Ông
Sáu và hai Sóng nhìn Thắng im lặng cười, ứa nước mắt.
Bà
Năm, bà Ba, Tuyền, má Tòan ôm nhau, cầm tay nhau cười, khóc hu hu.
Ông
Năm cũng đứng lặng im nhìn Thắng, từ 2 khóe mắt ứa ra 2 giọt lệ.
Chỉ
có Bảo, Lê Hùng, giám đốc, bác bảo vệ, bác sĩ là khá bình tĩnh. Họ đứng nhìn
Thắng và nhìn mọi người mỉm cười vui sướng.
Bên
ngoài cổng nhiều người dân làng chài đứng nhìn và hô to.
NGƯỜI DÂN
-Chúc mừng anh Thắng!
- Chúc mừng hiệp sĩ làng
chài!
- Chúc mừng HIỆP SĨ ĐÀN BẦU
!
Mọi
người từ từ tiến đến, thay nhau chúc mừng, ôm hôn, bắt tay Thắng.
Niềm
vui sướng cũng từ từ lắng xuống.
* Bỗng
ngoài đường có tiếng xe hơi rất sang, tiếng chú tài xế xin đường. 1 chiếc xe du
lịch từ từ chạy tới đậu trước cổng. Từ trên xe bước xuống là vợ chồng ông Thành
và út Tuấn, Ông Thành đi trước, đi sau cùng là cậu thanh niên út Tuấn, tay cậu
mang 1 giỏ hoa hồng tuyệt đẹp. Mọi người nhường đường, …nhưng không có Mai Mai…
Ông
Thành đưa tay vẫy chào mọi người rồi đi tới gặp Thắng. Thắng cũng đi ra đón. Họ
bắt tay nhau thật chặt rồi ông Thành ôm chầm lấy Thắng.
ÔNG THÀNH
-Chúc mừng Thắng! Chúc mừng chàng hiệp sĩ!
THẮNG
Bẻn
lẽn.
-Cám ơn chú.
Ông
Thành buông Thắng đứng sang 1 bên.
Bà
Lan từ từ đi tới, bà không chào hỏi, không nói, bà chỉ chăm chú nhìn vào khôn
mặt Thắng, mặt bà xúc động. Bà tới bên anh, thổn thức không nói nên lời. Bà cầm
lấy tay anh, rồi gục đầu vào vai anh nức nở, mãi sau bà mới nấc, nghẹn ngào
được mấy tiếng.
BÀ LAN
-Con… ơi ! Con…trai…của
má…!!!
Út
Tuấn ôm lẵng hoa chăm chú nhìn Thắng…nét mặt xúc động, ngưỡng mộ.
18.
NHÀ ÔNG NĂM –
NGOẠI – NGÀY
DV:
THẮNG, BÀ BA, BÌNH AN
Bà
Ba đang cho con bú, bà nựng Bình An.
BÀ BA
-Bú đi con, ăn no chóng lớn rồi theo anh Thắng làm hiệp sĩ nha.
Lát
sau bé bú no, mở tròn mắt nhìn mẹ.
BÀ BA
-Bú no rồi, bây giờ ngủ nha.
Bà
ngân nga hát ru con ngủ, nhưng bé không ngủ. Bà Ba ru mãi mà nó cũng không ngủ.
Bà La.
-Con ngủ đi nha, ngủ đi để má còn làm việc.
Ngoài
cổng có tiếng xe máy dừng rồi tắt máy, tiếng Thắng vọng vào.
THẮNG
-Cô Ba ơi! Bình An ơi!
BÀ BA
-Cô nè, Bình An đây nè.
Thắng
dắt xe máy vào, dựng xe, sau xe có cây
đàn bầu. Anh chàng đẹp trai đi tới.
THẮNG
-Cô ơi. Bé thức hay ngủ cô?
BÀ BA
Nhìn
Thắng gật đầu vẻ hài lòng.
-Bay khỏe ra rồi. Nó thức nè, lẽ ra giờ này phải ngủ mà cô ru mãi
nó vẫn không ngủ.
THẮNG
-Để con bế em chút nào.
Bà
Ba đưa Bình An cho Thắng. Anh bế bé đi dạo quanh sân.
-Chà, bé An nhanh lớn ha, bế nặng cả tay rồi nè.
BÀ BA
-Con đã đi làm chưa?
THẮNG
-Con đi làm được mấy ngày rồi.
BÀ BA
-Ráng đi làm, để giành tiền rồi lo cưới vợ đi nha. Con Út lại lấy
chồng trước rồi đó.
THẮNG
-Nó là con gái mà cô, con thì còn lâu.
BÀ BA
-Nó và con Tuyền cưới chung lại hóa hay, sẽ đông vui lắm đây.
Nhưng cưới tận bên Vũng Tàu thì xa quá.
THẮNG
Vẫn
bế bé An đi quanh sân.
-Không xa đâu cô. Bữa đó thằng Tòan sẽ chở cô và ông bà Năm sang
bển. Đi ôto nhanh lắm cô.
BÀ BA
-Cũng được, nói thế thôi chứ xa mấy cô cũng đi.
Thắng
nựng bé An.
THẮNG
-Bé An ăn khỏe, ngủ khỏe thì anh sẽ cho sang ăn cưới chị út nè.
BÀ BA
-Tới giờ nó ngủ rồi đó. Đưa cô ru nó ngủ nào.
Thắng
chao bé cho bà, bà Ba nựng con ngủ, nhưng 2 mắt bé vẫn mở thao láo. Lát sau bà
Ba kêu.
-Sao bữa nay nó không ngủ kà? Hay là nó muốn thức chơi với anh
Thắng?
THẮNG
-Cô đưa em cho con bế, con chơi với nó.
BÀ BA
-Không được đâu con. Phải cho em ngủ theo giờ đó. Bà Năm dạy rồi.
Bà
nựng con,
-Bé ngoan, ngủ đi mẹ thương.
-Sao không ngủ hả An?
THẮNG
-Để con đàn ru em ngủ.
Anh
đi tới xe lấy cây đàn bầu mang đến để trên bàn đá, ngồi xuống, thử dây rồi đàn
bài “,Con kênh xanh xanh”. Tiếng đàn nhẹ nhàng, êm dịu lan tỏa không gian. Lát
sau bà Ba nói.
BÀ BA
-Nó ngủ rồi nè. Anh Thắng đàn ru bé ngủ rồi nè.
19.
CÔNG TY DU LỊCH –
NGOẠI – ĐÊM
DV:
THẮNG, MM
BỜ
BIỂN
Đêm
khuya trời đầy sao gió mát, sóng biển ì ào. Thắng 1 mình tuần tra khu vực bờ
biển.
Anh
đứng lặng lẽ 1 mình nhìn ra biển, trầm ngâm suy nghĩ.
THẮNG
-Tất cả mọi người quen biết đều đến thăm mình, sao Mai Mai lại
không đến?
Anh
nhíu mày, khó hiểu.
-Tại sao trước đây cô ấy luôn chủ động quan tâm đến mình, nhưng từ
hôm mình phục hồi diện mạo thì cô ấy lại im lặng? Đến 1 câu hỏi thăm, chúc mừng
cũng không có.
- Tại sao thế?
Thắng
buồn bã đi dọc bờ biển, tự hỏi mình.
-Sao bây giờ mình luôn nghĩ tới Mai Mai? Lúc nào mình cũng nghĩ
tới cô ấy?
Anh
đứng lại, suy nghĩ mông lung.
-Khi còn mang vết sẹo xấu xí mình đã tránh mặt Mai Mai vì với bộ
mặt đó mình không xứng đáng đứng trước vẻ đẹp thánh thiện của nàng.
- Còn bây giờ?
Thắng
bối rối.
-Sao mình không thể quên được Mai Mai ? Mình đã yêu cô ấy? Đúng
rồi, mình đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thắng
buột miệng nói nên thành lời.
-Mai Mai ! Em có biết là anh yêu em, yêu em nhiều như thế nào
không? Tình yêu của anh giành cho em đã bị vết sẹo xấu xí và mặc cảm nghèo hèn
đè nén suốt mấy năm nay. Giờ vết sẹo đã mất rồi, anh không thể dối lòng mình
được nữa.
Thắng
kêu lên thảng thốt.
- Mai Mai ơi! Anh yêu em !
Thắng đi tới gốc cây, lấy cây đàn bầu mang ra bờ biển, gần mép
nước. Anh đặt đàn xuống cát, ngồi xuống, mắt nhì ra xa xăm, tay rung từng giọt
đàn bầu. Anh đàn bài “ Biển Cạn”.
* Anh dừng đàn.
Dựa lưng vào thân cây, nhắm mắt. Thắng tưởng tượng ra cảnh anh cùng Mai Mai dạo
chơi trên bờ biển làng Chài trong buổi hoàng hôn, tay trong tay. 2 người nô
dùa, chạy nhảy, cười la. Thắng bế Mai Mai trên tay, lội ra biển.
20.
CAFÉ BIỂN – NGOẠI – NGÀY
DV:
TÒAN, THẮNG
Thắng
và Tòan ngồi ở bàn gần biển, trên bàn có 2 ly café đá.
TÒAN
Nhìn
Thắng.
-Tội nghiệp nhỏ Ngọc, nó vẫn mắc cỡ về vụ clip sex của nó bị tung
lên mạng. Nó không dám về làng Chài, không dám về mừng cho mày.
THẮNG
-Ừ, tội nghiệp Ngọc quá.
Hai
đứa buồn buồn cho cô bạn gái.
TÒAN
-Chằng biết nó có dám về dự đám cưới của Tuyền và út không đây?
THẮNG
-Rồi thời gian sẽ làm nó quên thôi. Nhất định Ngọc sẽ về. Tao tin
là Ngọc sẽ về.
Hai
đứa lại im lặng, suy nghĩ. Thắng buồn, thở dài.
TÒAN
-Sao mày vẫn buồn vậy Thắng? Mày tin là nhỏ Ngọc sẽ về mà.
- Lúc này ngoài chuyện của
Ngọc thì tòan là chuyện vui mà, lẽ ra
mày phải vui chứ?
THẮNG
Hơi
giật mình.
-Đâu có, tao bình thường mà.
TÒAN
-Mày không dấu được tao đâu? Có chuyện gì thì khai ra đi, tao biết
thì tao còn gỡ cho.
THẮNG
-Mày cứ lôi thôi, tao có chuyện gì đâu.
TÒAN
-Ka ka ! Không có chuyện gì sao? Có đó, mày có tâm sự ở trong lòng
đó.
THẮNG
Trối
bay.
-Làm gì có.
TÒAN
Ranh
mãnh nhìn Thắng.
-Tao biết rồi. Nhớ Mai Mai phải không?
Thắng
giật mình, nhìn Tòan luống cuống.
THẮNG
-Mai Mai? Mày …mày nói sao?
TÒAN
Thảm
nhiên.
-Tao nói mày đang nhớ Mai Mai, mày yêu nàng rồi. Đúng không?
THẮNG
Lúng
túng.
-Sao…sao mày biết?
TÒAN
-Thằng ngố ơi! Mày quên tao là Tòan thiếu gia rồi sao? Mày biết
tao có bao nhiêu cuộc tình không?
THẮNG
-Thật ra thì tao…tao cũng… thương …Mai Mai.
TÒAN
-Thế thì còn đợi gì nữa. Đt cho nàng, lên Sài Gòn thăm nàng rồi tỏ
tình luôn.
THẮNG
-Trời đất. Mày nói chi dễ vậy?
TÒAN
-Thì có gì khó đâu? Nàng cũng yêu mày, nàng rất quan tâm đến mày
mà.
Thắng
im lặng rồi lắc đầu.
THẮNG
-Không phải đâu mày ơi! Trước đây cổ quan tâm đến tao là để trả ơn
thôi.
TÒAN
-Sao mày nghĩ thế?
THẮNG
-Vì…vì từ khi tao đi làm phẫu thuật về đến giờ, cổ…cổ không quan
tâm đến tao nữa, cổ không đt hỏi thăm tao nữa.
TÒAN
Bối
rối.
-Có chuện đó sao? Thì …mày đt cho cổ coi sao.
Thắng
im lặng, lắc đầu, mắt buồn nhìn xa xăm ra biển.
21.
NHÀ THẮNG – NỘI / NGOẠI – ĐÊM
DV:
THẮNG
*
NỘI.
Đêm
khuya tĩnh lặng. Thắng nằm trên gường không sao ngủ được. Anh chằn trọc, trở
mình liên tục. Đặt tay lên chán, suy nghĩ, mắt mở nhìn lên trần nhà. Lát sau
anh ngồi dậy, xuống giường. lặng lẽ, nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà.
*
NGOẠI.
Thắng
đi dạo quanh vườn, âm thầm.
THẮNG
-Chắc giờ này Mai Mai đã ngủ ngon.
Anh
ngắm nhìn 1 ngôi sao xa xôi.
-Cô ấy không thèm hỏi thăm, chúc mừng mình 1 câu, chắc cô ấy nghĩ
nhà cô ấy đã trả ơn xong cho mình rồi. Cô ấy hết trách nhiệm rồi.
Anh
lại lắc đầu, xua xua tay.
-Không phải, Mai Mai không phải là người như thế.
Thắng
nhăn mặt, mắt tối xầm vẻ đau khổ.
-Sao cuộc đời lại có nhiều đau khổ và buồn phiền đến thế chứ? Mới
22 tuổi mà mình đã trải qua bao -đau khổ: bị mang 1 vết sẹo xấu xí trên mặt,
Thầy Ba chết ngay trong vòng tay của mình mà mình không thể cứu giúp. Giờ thì
người con gái mà mình yêu thương nhất đã dời xa mình.
Thắng
đứng dậy, đi ra giữa vườn ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao, 2 tay giơ cao vẻ
bất lực.
Anh
ngồi xuống gốc cây đàn bài “ Chuyện tình của Biển”. ( đàn hết bài).
22.
NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
DV:
THẮNG, NVBĐ
BUỔI
SÁNG
Thắng
ăn mặc chỉnh tề, dắt xe ra sân, buộc cây đàn bầu sau xe, chuẩn bị đi làm. Anh
lên xe, nổ máy chạy ra cổng thì anh nhân viên bưu điện chạy xe máy đến. 2 người
gặp nhau ngay cổng nhà. Dừng xe, vẫn ngồi trên xe.
NVBĐ
-Ồ Thắng, cậu nhận hoa nè
THẮNG
-Chào anh. Vâng, cảm ơn anh.
Người đưa, người nhận 1 bông hồng nhung tươi thắm xong thì anh
nhân viên chào luôn.
NVBĐ
-Chào Thắng! Chúc cậu chủ nhật vui vẻ!
THẮNG
-Cám ơn anh. Chúc anh vui vẻ.
2
người nổ máy chạy xe về 2 hướng khác nhau.
23.
CÔNG TY DU LỊCH – NGOẠI – ĐÊM
DV:
THẮNG, MM
BUỔI
TỐI
Trời
trăng sao gió mát, bãi biển vắng người, sóng biển vỗ nhẹ, rì rào êm ái.
Thắng
tay ôm đàn bầu, trên túi áo ngực anh có 1 bông hồng nhung, anh đi dạo ngoài bãi
biển, tới bãi cát anh dừng lại, bâng khuâng nhìn lên bầu trời đầy sao.
THẮNG
-Mai Mai ơi! Em ở đâu? Ngôi sao nào là em vậy?
Anh
đứng lặng lẽ nhìn ra biển, văng vẳng trong không gian có tiếng thơ.
-Trách trời sao quá vô tình
Đẩy đưa em đến gặp anh nơi
này
Trách em trẻ đẹp thơ ngây
Để cho anh phải ngày ngày
nhớ thương.
Thắng
ngồi xuống, để cây đàn trước mặt, cẩn thận lên dây đàn. Mặt anh buồn bã, anh
bắt đầu đàn bài “ Chuyện Tình Của Biển”. Tiếng đàn hòa cùng tiếng sóng biển
chìm vào hư không. Đàn xong, anh ngồi thẫn thờ, buồn.
-Mai Mai ! Em đang ở đâu?
Bỗng
bên cạnh anh có tiếng ai nhẹ nhàng như cơn gió thoảng.
MAI MAI OFF
-Anh Thắng !
Thắng
giật mình đứng phắt dậy, quay người nhìn sang bên cạnh. Mai Mai đang đứng trước
anh, thẹn thùng, bẽn lẽn. Thắng trơ người, như không tin vào mắt mình. Anh lấy
tay dụi mắt, nhìn lại. Mai Mai đứng
trước anh đẹp thánh thiện trong tà áo dài tinh khôi. 2 người lặng lẽ nhìn nhau,
run rẩy. Thắng nhìn tay Mai Mai đang cầm 1 bông hồng nhung tươi thắm, anh nhíu
mày , chợt nhận ra tất cả. Anh cất giọng run run.
THẮNG
-Bông hồng nhung ?
- Ôi Mai Mai ! Anh khờ quá,
ngu si quá. Trước em anh thật nhỏ bé .
Mai
Mai nhìn anh mê đắm. Giọng cô nhẹ như gió.
MAI MAI
-Anh Thắng !
THẮNG
Nhìn
Mai Mai ngây ngất.
-Mai Mai ! Tình yêu của anh, nỗi buồn của anh !
-Tình em quá lớn, lớn đến nỗi trên thế gian này không còn chỗ để
anh trốn chạy em được nữa.
Vũ
trụ như dừng lại. 2 người nhìn nhau đắm đuối, như bị sức hút, cả 2 từ từ tiến
lại gần nhau. Mai Mai mắt ứa lệ, nàng chỉ nói được mấy tiếng.
MAI MAI
-Anh…! Anh Thắng ! Anh yêu của em!
Thắng
không kìm được lòng mình
THẮNG
-Em ! Mai Mai của anh !
Họ
ôm chầm lấy nhau, ôm chặt đến nghẹt thở. 2 mái đầu áp lại gần nhau…
Trên
bờ biển thấp thóang có bóng giám đốc đang quan sát họ. Ông đưa tay lên lau nước
mắt rồi quay đi.
Nhạc
phim nổi lên, độc tấu đàn bầu, ca khúc Hiệp Sĩ Đàn Bầu ngân vang hết bài.
Nửa đêm rơi giọt đàn bầu
Hồn ai theo gió lạc vào
trong trăng
Khi trầm liễu rũ đêm rằm
Khi cao tung cánh hạc vàng
thức mây
Đàn bầu ( như ) khóc giọt
tình ( mê ) say
Mộng vàng ai nhớ xưa nay
đàn bầu.
*
Đàn bầu thánh thót trong
sương
Tiếng lòng thổn thức đời
thường ước mơ
*
Nửa đêm rung giọt đàn bầu
Hồn say theo tiếng nhạc
sầu ngẩn ngơ
*
* *
Hỡi chàng Hiệp Sĩ Đàn Bầu
Tung quyền múa cước trừ
loài yêu ma
Gặp nàng nhan sắc mặn mà
Tình đầu chớm nở như là
chiêm bao
Ngại vì gia cảnh ( giàu
nghèo ) thấp cao
Sẹo đời ngăn trở với bao
muộn sầu
*
Tình nàng trong sáng như
gương
Xua tan cách trở vẹn đường
ái ân
*
Đêm nay rung giọt đàn bầu
Thủy chung hồng nở tình
đầu như thơ.
HẾT