Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Kịch bản HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG Tập 3


Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải

1. QUÁN  NHẬU  BÌNH DÂN LÀNG CHÀI – NỘI – ĐÊM

BUỔI TỐI.

Quán nhậu có khỏang 6-7 khách, ngồi 2 bàn khác nhau, trong số đó có  vài vị khách quen thuộc. Ông Sáu cao đi câu cá về, tay xách giỏ cá và vài cần câu đi vô quán. Bàn đầu ở góc sân có 2 người khách quen nhanh miệng chào ông Sáu Cao truớc.

KHÁCH 1
-Anh Sáu, làm với tụi em ly đi anh Sáu.

Ông Sáu Cao miệng cuời vui.

ÔNG SÁU CAO
-À chú Bảy. Ai chứ chú Bảy đây thì ai dám từ chối.

Ông Sáu đi nhanh lại, cầm lấy ly rượu mời mọi người rồi đưa lên uống cạn. Ông uống xong đặt ly xuống bàn!

-Chà, ruợu đêm nay ngon thiệt.
KHÁCH 1
-Mời anh Sáu ngồi. Công nhận anh Sáu  bây giờ suớng thiệt, ở cái làng Chài này, anh và thằng Thắng nổi tiếng nhất rồi. Có đứa con như vậy thiệt đã.
Mọi ngừơi tán thuởng.
KHÁCH 2
-Không ngờ thằng Thắng giỏi thiệt, nó đánh bại thằng đại ca băng N. 1, khiến tụi nó phải quỳ gối xin lỗi. Tuyệt vời còn gì bằng, đúng không anh Sáu? À còn nghe nói nó đánh cả bọn cướp dây chuyền của cô giáo trước cổng trường  nữa kìa!

Ông Sáu cuời khà khà trả lời.

ÔNG SÁU CAO
-Tôi cũng đâu có biết, có thể là thiên hạ đồn thổi lên thôi, chứ ở nhà nó hiền khô à. Nhiều bữa tôi đánh nó, nó chỉ biết khóc không à.
KHÁCH 1
-Làm sao mà đồn thổi đựơc, có ghi hình trên điện thoại mà, cả làng đang truyền tay coi đó.
ÔNG SÁU CAO
-Mà cũng có gì là to tát đâu mà mấy chú cứ tuyên duơng cháu quá. Thấy việc bất bình thì ai cũng làm thôi mà!
KHÁCH 2
-Không to tát sao đựơc. Quá to ấy chứ? Cái băng N.1 đó, đến công an nó còn không sợ. Tụi nó hách tiếng là không sợ ai. Thích là chửi, thích là đánh. Nhưng không ngờ tụi nó phải quỳ lạy truớc mặt thằng Thắng.

Mọi nguời đang bàn tán nhiệt tình thì bà chủ quán đon đả đi tới bàn ông Sáu đang ngồi.

BÀ CHỦ QUÁN
-Sao hôm nay anh Sáu về sớm thế? Có câu đựơc nhiều cá không? Đưa cá em đi cân, rồi trả tiền luôn cho anh Sáu nghen! Ồ cá  bữa nay tuơi quá.
KHÁCH 1
-Ngoài cá tuơi, tiền tuơi còn cái gì tuơi nữa không bà chủ?
Bà chủ quán đáp liền.
BÀ CHỦ QUÁN
-Chú thích tuơi sống nữa thì ra quán Karaoke ngoài phố kìa.
Cả bàn cuời khoái trá.
DÂN NHẬU
-Ha! Ha! Ha! Dô, 100 %
Mọi nguời uống xong rồi đặt ly xuống bàn. Vị khách 1 cầm lấy chai ruợu rót vô ly rồi cung kính đưa lên mời ông Sáu.
KHÁCH 2
-Ly này em kính anh Sáu, chúc mừng cháu Thắng…100% nha.
Cả bàn huởng ứng.
CẢ NHóm
-100% nha. 1,2,3,  zô !

Ông Sáu uống  cạn hết ly ruợu, đặt lên bàn trầm ngâm một lát rồi nói với mọi nguời.

ÔNG SÁU CAO
-Bữa nay tôi phải về sớm, nhà có việc. Tôi xin phép trả tiền độ này nghen.
 Lớn tiếng
 -Bà chủ ơi, ra tính tiền.
KHÁCH 1
-Không đựơc! Anh Sáu để tụi em, bữa nay tụi em mời anh Sáu mà. Anh ở lại chút, làm hết chai này đã.
ÔNG SÁU cao
-Cám ơn mấy chú, tôi phải về trước, nhà tôi có việc mà. Không biết ở nhà có sao không nữa ?

Bà chủ quán đon đả chạy tới. Đưa tiền mua cá cho ông Sáu rồi xua tay.

BÀ CHỦ QUÁN
-Thôi! Thôi, bữa nay quán mời anh Sáu. Nhưng chỉ lần này thôi nghen, lần sau các anh tới ủng hộ quán nhiều nghen.

Ông Sáu chào mọi nguời và cám ơn bà chủ quán. Ông mang giỏ, xách cần câu ra về.

2. CÔNG TY DU LỊCH – NGOẠI - ĐÊM                                                  
* BỜ BIỂN - ĐÊM.

Trời lặng gió, sóng vỗ êm, ngòai khơi có mấy tàu thuyền rẽ sóng. Thắng đang đi tuần tra 1 mình.Từ trong khu nhà của công ty 1 người đàn ông mặc bộ đồ thể thao chơi tennis đi bộ ra bờ biển. Ông khoảng 45 tuổi, người dong dỏng, dáng khoai thai, nhẹ nhàng. Đó chính là giám đốc công ty, ông nhìn thấy Thắng thì chủ động đi lại. Thắng vội chạy lại gặp ông.

THẮNG
-Chào chú. Khuya rồi. Chú chưa về nhà sao chú?
GIÁM ĐỐC
-Thắng hả? Khỏe không cháu, có gì khả nghi không? Chú có việc đang phải làm.
THẮNG
-Dạ không có gì. Tối nay chú cũng đi chơi tennis hả chú?
GIÁM ĐỐC
 Quan tâm
-Ừ, hồi tối chú chơi tennis, người nhiều mồ hôi quá nên ra đây nghỉ chút và tắm biển luôn. Cháu trực đêm có hay buồn ngủ không?
THẮNG

  Thật thà

-Nhiều khi buồn ngủ lắm chú ạ. Nhưng cháu có cách chống buồn ngủ rồi.
GIÁM ĐỐC
-Vậy hả? Cách gì thế? Nói cho chú biết với, chú làm việc đêm cũng hay buồn ngủ lắm.
THẮNG
 Vui vẻ
-Dễ thôi chú. Hễ buồn ngủ là cháu luyện võ, nhảy xuống biển bơi 1 vòng, hoặc cháu…cháu làm thơ ạ. Thế là tỉnh ngay.
GIÁM ĐỐC
 Cười vui
-Ha ha! Chú sẽ thử coi sao. Đêm nay chú ngủ lại công ty vì có việc phải làm đêm. Nếu buồn ngủ chú sẽ tập theo cách của cháu nhé. Bây giờ chú phải tắm cái đã.
Nói xong ông cởi đồ, để lên bộ bàn ghế gần đó. Ông cởi trần, còn mặc 1 cái quần sort.
-Cháu có tắm với chú không?
THẮNG
-Dạ chú tắm trước đi, đêm cháu mới tắm. Ồ, người chú cũng săn chắc quá ha.
GIÁM ĐỐC
  CƯỜI VUI
-Ha ha ! Chú không luyện võ như cháu, nhưng chú chơi thể thao thường xuyên. Phải khỏe thì mới làm việc tốt được cháu ạ. Thôi chú tắm trước nhé.
THẮNG
-Dạ, cháu đi tuần tra lại đằng kia ạ.
Giám đốc xuống biển tắm, Thắng đi tuấn tra tiếp…cậu suy nghĩ.
THẮNG
  Nói 1 mình
-Nếu giám đốc biết tin mình đánh bọn du đãng, không biết ổng khen hay kỷ luật mình đây?


3. TRUỜNG HỌC – NGOẠI – NGÀY

Cảnh sân truờng rộng, thoáng mát, trong sân có  3 – 4 cây phuợng, mấy cây bàng tỏa bóng. Ngoài sân vắng lặng.

4. LỚP HỌC CỦA ÚT LÀNH- NỘI

Giờ giải lao nhưng cả lớp không ra ngòai. Cả lớp đang xúm lại vây quanh lấy Út Lành. Những ánh mắt trố lên và chăm chú nghe út Lành kể chuyện. Út Lành tự đắc.

ÚT LÀNH
-Anh Tư đánh tụi du đãng như thế đó. Các bạn thấy anh Tư của Út có giỏi không? Các bạn đã coi băng video trên đt chưa ? Các bạn có nghe nói qua băng du đãng tên là N.1 chưa
CẢ LỚP
 -Đồng thanh , ồn ào
-Nghe rồi. Anh Tư giỏi quá!
-Biết rồi ! Tụi N.1 ghê lắm.
ÚT LÀNH
-Băng đó nghe qua là ai cũng sợ rồi, đúng hôn?
hỌC SINH 1
-Ừ, tụi nó ghê lắm.
-Tôi sợ tụi nó lắm.
ÚT LÀNH
-Anh Tư nhà mình đã đánh cho chúng một trận rồi, bắt chúng quỳ xuống truớc mặt anh Tư xin lỗi rồi. Từ nay chúng sẽ không dám quậy phá, đánh người ta nữa. Bọn mình bây giờ đi chơi sẽ không phải sợ tụi nó nữa.
CẢ LỚP
-Hoan hô anh Thắng!
-Anh Thắng là hiệp sĩ làng Chài, là hiệp sĩ của chúng ta.
ÚT LÀNH
-Anh Thắng là đệ tử ruột của ông Ba Nghệ nha,  mà ông Ba là cao thủ võ lâm nổi tiếng một thời trên Sài Gòn đó nha.
HỌC SINH 2
-Ồ ! Ố ! Hèn chi mà anh Thắng giỏi thế.
-Cao thủ võ lâm mà.
Cả lớp lại xì xào bàn tán, có mấy bạn tới gần út Lành cầu thân.
ÚT LÀNH
  ĐỰƠC THỂ
-Không những giỏi võ, anh Thắng còn chơi đàn bầu rất hay nữa đó. Ảnh là đệ tử duy nhất học đàn bầu của thầy Năm Đàn Bầu đó.
TẤT CẢ
-Anh Thắng giỏi ghê!
-Văn võ song toàn nha.
HỌC SINH 1
-Nè út lành ! Bữa nào bạn mời anh Thắng tới lớp mình chơi nha? Mình muốn xin chữ ký của ảnh.
ÚT LÀNH
 CHẢNH CHỌE
-Ừ, nhưng ảnh bận lắm, không biết có tới đựơc không. Có khi nhà báo tới đưa ảnh đi Sai Gòn cũng nên.

 Kẻng báo giờ vào học


 5.  LỚP HỌC CỦA THẮNG - NỘI

Sắp tới giờ vào học, cả lớp vẫn xôn sao bàn tán. Thắng ngồi im lặng ở bàn cuối lớp, vẻ ngượng ngùng. Tòan ngồi bên cạch vung tay múa chân, miệng tía lia như mình chính là người đánh du đãng. Các bạn trong lớp vây kín xung quanh lắng nghe.

TÒAN
-Mọi người coi hết băng ghi hình chưa ? Thấy tên đại ca quỳ xuống xin lỗi tớ không ? Miệng hắn nói xin lỗi anh Tòan này nhé. Từ nay hỏi có đứa nào dám ăn hiếp Tòan Thiếu Gia này nữa không ? Ka ka !

Cả lớp cười ồ, 1 bạn véo tai Tòan.

HỌC SINH 1
-Lẻo mép quá ông ơi. Là anh Thắng đánh du đãng chứ không phải ông nha. Không có anh Thắng thì ông còn bị tụi nó dập cho tơi tả nha.
HỌC SINH 2
-Anh Thắng giỏi thiệt, không ngờ anh Thắng lại là cao thủ võ lâm. Từ nay lớp ta, trường ta đã có người hùng rồi. Hoan hô anh Thắng !
CẢ LỚP
-Hoan hô anh Thắng ! Hoan hô người hùng !
-Từ nay lớp ta không phải sợ bọn du đãng nữa rồi.

Một bạn nữ khá xinh lại gần Thắng tỏ lòng ngưỡng mộ.

NỮ SINH
-Anh Thắng, tối nay em mời anh đi café nhé ?

Cả lớp reo hò hưởng ứng.

CẢ LỚP
-Mỹ nhân mê anh hùng rồi.
-Hoan hô anh hùng!
- Hoan hô mỹ nhân!

Đúng lúc đó kẻng báo vào học.

Cô giáo chủ nhiệm còn trẻ, cao dong dỏng, mặc bộ áo dài bước vào lớp. Cô ngạc nhiên thấy lớp học khác với mọi ngày, quá ồn ào và lộn xộn. Không học sinh nào nhận ra cô đã vào lớp. Đặt cặp lên bàn, cô lấy cây thước gõ mạnh lên mặt bàn “ cộp”! Mấy học sinh ngồi bàn đầu giật mình.

HỌC SINH
-Cô giáo tới rồi,Về chỗ, về chỗ, Trật tự, trật tự…
Học sinh tản ra, về chỗ, đứng dậy, cả lớp im lặng chào cô giáo.
CÔ GIÁO
C-ác em ngồi xuống. Cả lớp có chuyện gì thế ? Sao lại ồn ào thế ? Lớp trưởng báo cáo cô nghe có chuyện gì ?
LỚP TRƯỞNG
-Thưa cô ! Cả lớp đang coi băng ghi hình trong đt và nghe bạn Tòan kể chuyện bạn Thắng đánh du đãng ạ.
CÔ GIÁO
-Cái gì ? Bạn Thắng đánh nhau hả ? Sao lại đánh nhau ? Thắng đâu ? Đứng dậy kể cho cô nghe đã xảy ra chuyện gì ?

Thắng đứng dậy ấp úng

THẮNG
-Thưa cô !... Thưa cô !...em.., em…

Cô giáo sốt ruột

CÔ GIÁO
-Em nói nhanh đi, trễ giờ rồi

Tòan nhanh nhảu giơ tay, miệng tía lia

TÒAN
-Thưa cô ! Để em kể cô nghe ạ.
CÔ GIÁO
-Tòan hả ? Ừ, em kể cho cô nghe coi, kể nhanh và ngắn thôi.
TÒAN
-Thưa cô ! Chuyện này trọng đại, không thể nhanh và ngắn được ạ.

Cô giáo càng sốt ruột.

CÔ GIÁO
-Kể nhanh đi. Nếu không thì thôi, học bài trước đã.
TÒAN
-Em kể ngay đây a.

Vung tay, múa chân kể. ( Rồi Tòan kể lại đầu đuôi câu chuyện đả sảy ra, cậu còn thêm bớt cho ly kỳ ). Cả lớp im lặng lắng nghe. Cô giáo cũng nghe rất chăm chú. Tòan kể xong. Cả lớp ồ lên thán phục.

CẢ LỚP
 BÀN TÁN
-Thắng giỏi quá.
- Đúng là người hùng.
-Còn hay hơn trong phim…

Cô giáo trầm ngâm đưa tay giữ chật tự.

CÔ GIÁO
-Các em im lặng. Bạn Thắng giỏi lắm, cô đánh giá cao tinh thần nghĩa hiệp của thắng. Quên mình, giúp bạn là hành động cao thượng.
 Cô trầm ngâm  
-Tuy nhiên, đây là việc làm rất nguy hiểm, không thuộc về lứa tuổi của các em. Nếu lần sau có chuyện tương tự xảy ra thì các em phải báo cáo lại cho ba mẹ, cho cô hoặc cho chính quyền giải quyết. các em rõ chưa ?
CẢ LỚP
ĐỒNG THANH
-Thưa cô, rõ ạ !
-Vâng ạ.
CÔ GIÁO
-Thôi chúng ta vào học bài mới. Các em lấy vở, giở sách lên bàn.

Cô giáo quay lưng cầm phấn viết bài trên bảng. Tuy nhiên duới lớp, đám học sinh vẫn xôn xao bàn tán. Cô giáo quay lại nhắc nhở cả lớp.

CÔ GIÁO
-Các em trật tự. Phải học bài mới cho kịp thời gian. Sắp hết giờ rồi.
TOÀN
-Cô ơi, em thấy sắp hết giờ rồi, hay cô cho nghỉ tiết này đi ạ. Về nhà bọn em sẽ ôn bài ạ.
Cả lớp đồng thanh.
CẢ LỚP
-Bạn Toàn nói đúng đó cô ạ.
TOÀN
-Cô ơi, để cho lớp phỏng vấn bạn Thắng về hành động nghĩa hiệp của mình đi ạ. Phải tuyên truyền để cho các bạn khác noi guơng ạ.
Cả lớp đồng tình.
CẢ LỚP
-Đúng đó cô ạ.
- Đề nghị bạn Thắng nói lên cảm nghĩ của mình sau việc này.

Cô giáo nhún vai vẻ bất lực, chịu thua lũ quỷ.

CÔ GIÁO
-Thôi đựơc, cũng sắp hết giờ rồi. Cô cho các em nghỉ, nhưng phải nói  nhỏ thôi, để không làm ảnh huởng đến lớp khác. Nhớ về nhà phải ôn lại bài mới, giờ sau cô sẽ kiểm tra đó nha.

Toàn đựơc thế, tay cầm quyến vở vò tròn lại lại thành hình chiếc Micro.

TOÀN
-Đề nghị bạn Thắng phát biểu cảm tuởng. Cả lớp trật tự lắng nghe.

Thắng đỏ mặt ấp úng.

THẮNG
-Tôi! Tôi….tôi có làm gì đâu.
Cả lớp cuời ồ. Đúng lúc đó tiếng kèn báo hết giờ học.

6. NHÀ THẮNG – NỘI-  ĐÊM
Cả nhà ( Ông  bà Sáu, Thắng, Út Lành)  tập trung đông đủ, quanh  bàn ăn tối. Bữa ăn có cá, canh, rau sống . Ông Sáu uống rựơu đế.
ÚT LÀNH
 LANH CHANH
-Hôm nay đi đâu nguời ta cũng chỉ nói chuyện anh Thắng thôi…

Thắng lừ mắt nhìn Út Lành.

THẮNG
-Ăn cơm đi, sao mày nhiều chuyện quá thể.
ÚT LÀNH
-Thì chuyện đó ai cũng biết mà, em có nói sai đâu.

Bà Sáu nhìn út Lành như muốn nghe. Ông Sáu ngồi im, vẻ nghiêm nghị, ông rót đầy ly rượu nhỏ, ngửa cổ tu một hơi cạn đáy, đặt ly xuống bàn, khà một tiếng khoái trá rồi chậm rãi.

ÔNG SÁU CAO
-Ba đã biết chuyện này rồi, nhưng bay còn nhỏ, phải lo học hành, cố mà vô đại học. Học võ là để phòng thân thôi. Bay thích đánh du đãng thì thi vào Đại học Công an đi, sau này tha hồ mà bắt, mà đánh.
THẮNG
-Con cũng muốn thi vô Đại học Công an lắm, nhưng nhà mình nghèo quá, còn phải đi ôn thi,  không biết con thi có nổi không?
BÀ THẮM
-Hay là từ mai con nghỉ đi làm đi, chỉ tập trung vào học thôi, năm nay là năm cuối rồi.
ÔNG SÁU CAO
 GẬT GÙ
-Má mày nói phải đó. Thằng Thắng nghỉ làm đi, ba sẽ ráng câu thêm nhiều cá, phụ tiền cùng với má tụi bay, nuôi 2 đứa ăn học.
THẮNG 
 PHẢN ĐỐI
-Đâu có đựơc ba má. Nhà mình phải chi phí nhiều thứ lắm. Nhà mình còn phải mua xe máy nè, mua điện thoại nữa nè.
Út Lành lanh chanh.
ÚT LÀNH
-Đúng rồi anh Tư. Phải mua xe máy và đt ngay. Đi xe đạp mệt thấy mồ. Không có điện thoại chẳng biết tìm anh Toàn và chị Tuyền ở đâu.
Bà Sáu buồn rầu.
BÀ THẮM
-Mua xe máy cũng cần cả chục triệu lận. Phải gom thêm vài tháng nữa mới đủ. Hay cứ để dành tiền cho thằng Thắng ôn thi đại học đã.

Ông Sáu bỏ chén xuống bàn, đứng dậy nói.

ÔNG SÁU CAO
-Chỉ tại ba bất tài, để tụi bay  phải khổ. Nhưng thằng Thắng cố mà thóat ly. Không vô đại học thì vô trung cấp cũng được.

Ông Sáu nói xong, đứng dậy bỏ ra ngoài. Bà Thắm nhìn theo gật đầu thấu hiểu.


7. QUÁN CÀ PHÊ BIỂN – NỘI - NGÀY
Quán vắng. Toàn và Linh Ngọc tới truớc, 2 nguời kéo ghế ngồi vào bàn.
TOÀN
-Mấy đứa này, hẹn lúc nào cũng bắt Toàn Thiếu Gia phải đợi hết.
LINH NGỌC
-Ai mà rảnh như ông. Thì cũng phải từ từ thôi….lúc nào cũng hẹn với hò…ba má ông mà biết đựơc thì tiêu.
TOÀN
-Chà, sao hôm nay cô em lại quan tâm đến Toàn thiếu gia thế. Bộ yêu ta rồi phải hôn?  Ha..ha…
Linh Ngọc quay mặt đi chỗ khác.
LINH NGỌC
-Ai mà thèm yêu ông chứ?
TOÀN
-Nè, tôi hỏi thiệt bà nghen? Bà có yêu tôi không?
LINH NGỌC
-Ông bị khùng hả?
TOÀN
-Sao tôi thấy dạo này bà quan tâm tôi nhiều hơn nghen…quan tâm tức là thuơng, mà thuơng thì tất nhiên có yêu mới thuơng.
LINH NGỌC
-Tôi yêu rồi, nhưng nguời tôi yêu không phải là ông đâu.
TOÀN
-Vậy là ai?
LINH NGỌC
-Ngu gì nói.
TOÀN
-Bà mà qua mặt đựơc Toàn thiếu gia này hả? Nói đi, bà yêu Thắng đúng không?
Linh Ngọc  đỏ mặt quay đi chỗ khác.
TOÀN
-Đỏ mặt rồi kìa….nói đúng phóc….Toàn Thiếu Gia mà nói thì chỉ có trúng chứ không trật. Nhưng thiệt là buồn quá đi. Tình yêu tay ba…nghe mà buồn.
LINH NGỌC
-Ông nói cái gì tình yêu tay ba…là sao?
TOÀN
-Thì bà và Thắng rồi Tuyền…không tay ba thì tay gì?

Linh Ngọc vẻ buồn bã, cô im lặng không nói gì hết. Vừa lúc này Tuyền và Thắng đi vô quán.

THẮNG
-Xin lỗi  2 nguời, bọn mình đến trễ.
LINH NGỌC
-Bọn mình…bọn mình là ai?
TUYỀN
-Thì Tuyền và anh Thắng….
LINH NGỌC
-Tuyền và anh Thắng. Nghe thân mật quá hen….
THẮNG
-Là sao?

Tuyền và Ngọc im lặng. Toàn xen vào.

TOÀN
-Thôi ! Thôi mà…Chấp nhau mấy câu nói làm gì, mệt quá…nè mau gọi nuớc uống đi. Hôm nay mình nói má là đi họp lớp đó,  dạo này ông bà già khắt khe với mình lắm, từ sau cái vụ N.1 đó.
TUYỀN
-Khắt khe là đúng rồi. Học không lo học, coi chừng rớt tốt nghiệp là tiêu đời.
TOÀN
-Sợ  cái gì. Rớt thì thi lại mấy hồi. Cùng lắm thì ở  nhà lấy vợ rồi sinh con đẻ cái….kha kha.
TUYỀN
-Sao Ngọc buồn vậy? Bộ 2 nguời cãi nhau hả?
NGỌC
-Ai mà thèm cãi với nó chứ?

Vừa lúc này cô bé phục vụ đi ra.

PHỤC VỤ
-Dạ anh chị dùng gì ạ?

Toàn hơi giận Ngọc nhưng không tỏ thái độ, cậu trêu cô phục vụ.

TOÀN
-Sao mà lâu vậy em yêu. Anh đợi lâu quá chịu không nổi là anh….Thôi cho anh ly phê đá…nè mấy nguời uống gì gọi luôn cho nguời ta làm kìa.
LINH NGỌC
-Thôi mấy nguời uống đi, tôi có việc phải về trước.
Linh Ngọc đứng dậy bỏ ra về. Mọi nguời bất ngờ nhìn theo. Toàn gọi theo.
TOÀN
-Nè…Linh Ngọc…sao tự nhiên lại đổi gió vậy chứ? Kỳ cục à…
Thắng và Tuyền nhìn nhau không hiểu.
                                                            THẮNG
-Thôi kệ nó.
TOÀN
-Đúng là khi yêu con gái trở nên ích kỷ.
THẮNG
-Cái gì? Ai ích kỷ ?
Toàn đánh lạc huớng…
TOÀN
-À, tao nói gì đâu…
THẮNG
-Mày mới nói cái gì ích…ích kỷ?
TOÀN
-Tao nói là  con bé  Ngọc nó về có ích lợi cho túi tiền của tao…
THẮNG
 Trách
-Mày chỉ có nói liên thuyên, cho nên Ngọc buồn mày bỏ về đó.
TÒAN
 LẤP LỬNG
-Tại mình lại đổ cho ta. Ka ka !
THẮNG
NGẠC NHIÊN
- Bữa nay mày sao vậy Tòan ?
TUYỀN
-Thôi, thôi, tôi can 2 ông. Tôi có mang theo đề cương ôn tập nè. Bây giờ vừa café vừa ôn bài nha.
TÒAN
-Bà thì lúc nào cũng học, học nữa, học mãi. Nghe mà ớn.
THẮNG.
-Tuyền nói đúng đó. Ta ôn bài thôi.

Cuối cùng thì Thắng, Tuyền cũng thuyết phục được Tòan thiếu gia học bài.

8. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI - ĐÊM

Taị phòng bảo vệ. Bác truởng phòng, Thắng, Bảo đang ngồi họp giao ca.

TRUỞNG PHÒNG
-Các anh đã nghe rõ nhiệm vụ của mình chưa? Có ai còn thắc mắc gì không?
ThẮng- BẢo
  ĐỒNG THANH
-Báo cáo nghe rõ. Hết ý kiến.
TRUỞNG PHÒNG
-Tốt.  À, Tí nữa thì quên. Nghe mọi nguời nói, là cậu và Thắng đánh nhau với băng N. 1 phải không? -Bây giờ 2 cậu báo cáo rõ lại cho tôi nghe nào.
Thắng gãi đầu ấp úng, nhìn Bảo cầu cứu. Bảo đành lên tiếng.
BẢO
-Báo cáo bác, chuyện nhỏ ngoài công việc thôi ạ. Bữa đó cháu và Thắng gặp băng N. 1 để nói chuyện phải quấy, nhưng tụi nó hỗn quá, nên tụi cháu phải dạy cho chúng một bài học, để chúng cải tà quy chánh thôi ạ. Không làm lớn chuyện đâu ạ.
TRUỞNG PHÒNG
-Các cậu làm bảo vệ đã đựơc học quy chế, nghiệp vụ nên khi hành động phải căn cứ vào luật pháp, không được dùng luật giang hồ. Vừa rồi các cậu như thế là manh động. Phải rút kinh nghiệm ngay.
THẮNG, BẢO
-Chúng cháu rõ rồi ạ!
TRUỞNG PHÒNG
-Dù sao tôi vẫn phải báo việc này lên giám đốc. Thôi các cậu đi làm việc đi.
THẮNG- BẢO
-Dạ. Chào bác!

Hai nguời chào bác, đi ra. Bảo lên xe chào Thắng ra về. Thắng đi ra bờ biển nhận ca trực đêm.

9. NHÀ ÔNG NĂM ĐÀN BẦU – NGỌAI -  NGÀY
BUỔI SÁNG

Căn nhà nhỏ nằm trên một khu vuờn rộng, có nhiều cây, hoa trái. Ông Năm đi tập thể dục buổi sáng về nhà. Ông đứng ngoài sân, ngắm nghía khu vuờn nhà mình, ông quay đầu phía trong nhà gọi.

ÔNG NĂM ĐÀN BẦU
-Bà nó đâu rồi?
Từ trong nhà có tiếng đàn bà vọng ra.
 BÀ NĂM
-Ông về rồi hả? Tôi làm đồ ăn sáng cho ông xong rồi nè.

Ông Năm vui vẻ đi ra sau rửa mặt rồi một lát sau quay lại, mắt ông nhìn lên bàn tre ở hiên nhà, thấy một tô phở đang bốc khói nghi ngút..

ÔNG NĂM ĐB
-Bà không ăn sáng sao?

Vợ ông  Năm từ duới bếp đi lên. Bà là người đàn bà tầm thước, phúc hậu tuổi khỏang lục tuần.

 BÀ NĂM
-Không biết sao sáng nay cái bụng nó cứ đầy đầy. Thôi ông ăn đi kẻo nguội.
ÔNG NĂM ĐB
-Có sao không? Hay đi khám đi.
 BÀ NĂM
-Thôi, có gì đâu, bệnh già đó mà.

Ông Năm cúi xuống ăn phở. Vợ ông Năm nhìn ông Năm hỏi.

 BÀ NĂM
-Tui thấy dạo này  ông hay ra biển, chẳng hay có chuyện chi ngoài đó?

Ông Năm vừa ăn phở vừa nói.

ÔNG NĂM ĐB
-À, ngoài biển tui dạy thằng Thắng học đàn. Nó mê học đàn quá, với lại nhà nghèo nên tui thuơng. Mà công nhận thằng đó nó giỏi thật. Đàn hay, võ giỏi.
 BÀ NĂM
-Trước giờ ông vẫn dạy nó mà. Già rồi, ông nên giữ gìn sức khỏe, nếu không may  ngã bệnh là khổ đó.
ÔNG NĂM ĐB
-Bà sợ cô đơn sao?
BÀ NĂM
-Ông này, tánh nào tật đó à, gần đất xa trời rồi mà cứ đùa giỡn hoài à.
ÔNG NĂM ĐB
-Nhờ cái nói đùa đó mà bà mê tôi chứ bộ.

Hai vợ chồng ông Năm nhìn nhau cuời.

10. NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
BUỔI chiỀU

Thắng đang làm vườn thì Tòan đến chơi. Cậu chạy thẳng xe máy vào trong sân. Con Vàng sủa mấy tiếng rồi chạy tới vẫy đuôi mừng tíu tít. Thắng  thấy Tòan đến nên nói to.

THẮNG
-Đợi tao chút, tao vô liền.
TÒAN
-OK.
Lát sau Thắng đi vô, tới bể nước rửa tay, rồi hỏi.
THẮNG
-Có việc gì không mày? Vô nhà chơi.
TÒAN
-Khỏi vô nhà. Mày rảnh không? Đi Bà Rịa chơi với tao.
THẮNG
 LẮC ĐẦU
-Chiều nay tao phải ở nhà sửa mái nhà. Nhà tao bị dột mày ạ. Phải sửa ngay kẻo mưa ướt hết đồ. Mày đi Bà Rịa làm gì?
TÒAN
-Tao đi mua ít đồ, tính rủ mày đi chơi luôn. Hay khỏi làm, đi chơi với tao, mai tao sang sửa phụ với mày.
THẮNG
-Không đi được, tao phải sửa ngay để má tao khỏi lo. Bữa rồi gió to quá làm lệch mấy hàng mái tôn.  Phải sửa ngay keo gió nữa là bay mất. Mày đi 1 mình đi.
TÒAN
 MIỄN CƯỠNG
-Thôi được, tao đi 1 mình vậy. Mày mua gì không? Tao mua cho.
THẮNG
  LẮC ĐẦU
-Cám ơn mày. Thôi khỏi, tao chưa cần gì cả. Hay là mày rủ cái Ngọc đi cùng cho vui.
TÒAN
-Cũng được. Để tao đt cho nó. Thôi tao đi nhé.
THẮNG
-Mày đi đi. Tao cũng phải đi mua mấy cái đinh vít.
Tòan lên xe, nổ máy chạy ra cổng.


11. VƯỜN CÂY – NGOẠI – NGÀY
CHIỀU MÁT
Băng N.1 đứa đứng đứa ngồi dưới gốc cây, chúng hút thuốc, khói thuốc nghi ngút. Chúng ngồi im lặng, chẳng đứa nào muốn nói chuyện với đứa nào. Mãi sau tên đại ca tên là Thanh mới lên tiếng.
THANH SÓI
-Sao bữa nay tụi bay câm hết rồi hả?
DU ĐÃNG 1
-Nói gì bây giờ hả đại ca? Tin băng N.1 bị thằng nhóc làng chài đánh bại đã lan đi khắp tỉnh này rồi, đi đâu người ta cũng bàn tán. Các quán bar và vũ trường từ trối trả tiền bảo kê cho chúng ta.
DU ĐÃNG 2
-Mấy đối tác môi giới bất động sản giờ cũng không muốn làm ăn với chúng ta nữa.
DU ĐÃNG 3
-Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì hả đại ca? Biết kiếm tiền bằng cách nào?
THANH SÓI
-Tao cũng đang điên đầu đây. Ai mà biết thằng nhóc làng chài đó võ nghệ lại cao cường đến thế.
DU ĐÃNG 1
-Cả thằng bạn của nó cũng ghê gớm quá. Bọn nó võ nghệ cao như thế mà sao lâu nay ta không biết?
DU ĐÃNG 2
- Sao trong giới giang hồ không nhắc tới chúng nó? Tụi nó là ai? Ở môn phái nào?
THANH SÓI
 CÁU
-Mày hỏi nhiều quá làm tao điên cái đầu nè. Mày ! tao giao cho mày nhiệm vụ phải điều tra, lấy thông tin của 2 thằng nó cho tao biết. Tao cho mày 3 ngày đó.
DU ĐÃNG 3
-Tha cho em đại ca ơi, nó mà nhìn thấy em nó đấm 1 phát là em chết mất.
THANH SÓI
-Đồ ngu, mày phải đi tìm hiểu về tụi nó. Có thông tin chính xác thì tao mới có cách để trả thù tụi nó chứ.
DU ĐÃNG 2
-Phải trả được thù thì chúng ta mới có chỗ đứng ở đất này, nếu không thì phải bỏ đất này mà đi nơi khác thôi.
DU ĐÃNG 3
-Từ bữa chúng ta bị đánh bại tới nay các băng nhóm khác đã nổi lên giành mối làm ăn của chúng ta hết rồi.
THANH SÓI
 Nổi xung
-Câm mồm, đù má! Tụi bay câm hết đi.
Cả bọn nhìn Thanh im lặng rồi thở dài chán nản. Lát sau Thanh tuyên bố.
THANH SÓI
-Tụi bay nghe đây: Phải trả thù, phải tìm cách trả thù. Rõ chưa?
Cả bọn lấm lét nhìn Thanh, nhìn nhau e ngại, gật đầu.

12. TRUỜNG HỌC – NGOẠI - NGÀY

Cảnh truờng học như mọi ngày. Nhiều học sinh đang vui chơi với nhau trong sân truờng. Thắng và Toàn đang ngồi ghế đá ở gốc cây bàng. Thắng im lặng suy nghĩ.

TOÀN
-Suy nghĩ chuyện gì vậy? Tao có chuyện này nói cho mày biết nè.
THẮNG
-Lại đánh nhau nữa hả?
TOÀN
-Không phải. Đây là chuyện của mày.
THẮNG
-Tao có chuyện gì để nói.
TOÀN
-Có chứ sao không? Chuyện này nghiêm trọng lắm. Liên quan đến cuộc đời của mày.
THẮNG
-Làm gì mà liên quan đến cả cuộc đời tao dữ vậy?
TOÀN
-Mày phải dấu, là không được nói cho 2 cô nàng biết nghen. Chỉ có tao với mày thôi.
Thắng gật đầu, im lặng nghe Toàn nói.
TOÀN
-Mày có biết con Linh Ngọc bữa đó tại sao nó giận bỏ về không?
Thắng lắc đầu.
TOÀN
-Là nó nhìn thấy mày với con Tuyền thân mật quá, nên nó chịu không nổi nó bỏ chạy là đúng rồi. --Mày hiểu gì chưa?
Thắng vẫn lắc đầu.
TOÀN
-Chuyện gì mày cũng hay, sao chuyện này mày dở thế. Tức là con nhỏ Linh Ngọc nó mê mày đó.
Thắng giật mình, cuời mếu vì bất ngờ.
THẮNG
-Trời, mê tao ?
Toàn gật đầu.
TOÀN
-Ừ, không những mê mà còn yêu!
Thắng  trấn tỉnh lại.
THẮNG
-Chắc là Ngọc bực bội cái chuyện tao và Tuyền đến trễ đó mà, chứ tao nghèo rách mùng tơi ai mà yêu, với lại nhà Linh Ngọc giàu có, ai mà lại yêu tao. Mày ăn nói lung tung. Thôi tao lên lớp học đây.

Thắng đứng dậy bỏ đi, Toàn ngồi nhìn theo ngơ ngác.

TÒAN
-Đợi tao với!
13.  NHÀ ÔNG NĂM ĐÀN BẦU – NGOẠI – NGÀY
BUỔI CHIỀU

Ông Năm ngồi ở bộ bàn ghế đá ngoài góc sân, đang lau chùi cây đàn bầu. Ngoài cổng có tiếng ông  Ba Nghệ.

ÔNG BA NGHỆ
-Anh Năm có nhà không?
Ông Năm ngừng tay, mắt ngóng ra cổng, nói to.
ÔNG NĂM ĐB
-À, anh Ba! Vô  uống trà anh.

Ông Ba Nghệ dắt xe đạp đi vô, cuời vui vẻ buớc tới, ông ngồi xuống ghế.

ÔNG  BA NGHỆ
-Tôi ra ngoài biển, đợi anh ra chơi cờ mà có thấy anh ra đâu, nên tôi mới ghé nhà coi anh ra  sao.
ÔNG NĂM ĐB
-Bữa nay ra làm cái gì? Thằng Thắng nó đi làm, ra ngoài buồn lắm. Không đàn, không luyện võ…tôi với anh Ba, hai thằng già thì hứng thú gì chứ.

Lúc này Bà Năm, đi từ trong nhà ra, tay bưng ấm trà.

BÀ NĂM
-Anh Ba tới chơi.
ÔNG BA NGHỆ
-Chị Năm.
Ông Năm nói với vợ.
ÔNG NĂM ĐB
-Bà làm cho tui miếng mồi, hai anh em tui nhâm nhi cho đỡ buồn.
Bà Năm cười đi vô.
BÀ NĂM
-Để tui làm than nuớng mực 1 nắng cho hai ông nhâm nhi.
ÔNG NĂM ĐB
-Bà hiểu tánh tôi mà! Hà hà.

Ông Năm cầm cây đàn bỏ lên cái bàn gần đó rồi đi vô trong nhà, một lát sau đi ra tay cầm chai rượu và  2 cái ly.

ÔNG NĂM ĐB
-Một rượu một trà một đàn bà
-Ba thứ lăng nhăng nó quấy ta
ÔNG BÀ NGHỆ
-Chừa được thứ nào hay thứ đó
-May chăng chừa rượu hoặc chừa trà.

Ông Năm rót rượu, hai nguời cầm ly cụng rồi cuời khà khà uống cạn ly rượu.

Lúc này Vợ ông Năm cũng vừa ra. Bà đặt cái bếp lò xuống.

BÀ NĂM
-Chà hôm nay hai ông có chuyện gì mà vui dữ vậy?
ÔNG NĂM ĐB
-Không vui sao được, không ngờ anh Ba đây vừa giỏi võ lại vừa giỏi văn thơ. Đúng là văn võ song toàn. Bái phục, xin kính anh một ly.
ÔNG BA NGHỆ
-Kính anh! Tôi học anh đó thôi.
                                                             ÔNG NĂM ĐB                   
             Cao hứng
-Rượu ngon phải có bạn hiền. Không huynh không đệ rượu phiền hay chi.
Bà Năm nuớng mực xong liền mang đến, bà nói.
BÀ NĂM
-Hai ông ăn mực đi. Mực này ngon lắm đó.
              ÔNG BA NGHỆ
- Cám ơn chị, mực ngon quá.
ÔNG NĂM ĐB
 Với vợ
-Không phải mực ngon, mà là bà nuớng ngon. Khà khà.

Bà Năm lườm chồng, cười. Mọi nguời cuời vui vẻ.


14. PHÒNG LINH NGỌC – NỘI – NGÀY
CHIỀU TỐI
Phòng khá sang trọng, trang trí hoa văn sặc sỡ, dễ thương.  Có một vài bức ảnh ca sĩ Hàn Quốc, Diễn viên nam dán trên tường.

Linh Ngọc nằm trên giường nệm, bỗng cô bật dậy và đi lại kéo ghế ngồi vào bàn học. Cô lật đi lật lại cuốn vở, một lát sau cô gấp cuốn vở lại ngồi suy nghĩ.

LINH NGỌC
Nhất định anh Thắng sẽ là của mình. Sao con Tuyền cứ hay cặp kè với ảnh? Con nhỏ ngày càng thấy ghét.

Ở  bên ngoài có tiếng gõ cửa. Linh Ngọc đi lại mở cửa. Một nguời phụ nữ, khuôn mặt sắc nét, dáng lịch lãm, từng trải. Bà là má của Ngọc

MÁ NGỌC
-Xuống ăn cơm con gái. Má thấy dạo này con thay đổi nhiều lắm nghen. Có chuyện gì căng thẳng hả con?
LINH NGỌC
-Dạ, có gì  đâu má. Chỉ là tập trung học nên hơi mệt tí thôi. Ba và anh Hai đi biển về chưa má?
MÁ NGỌC
-Ừ, cuối cấp rồi. Học nhưng phải biết giữ gìn sức khỏe. Vẫn chưa về. Má mới đt cho ba nhưng không có tín hiệu, chắc tàu ở xa bờ. Thôi xuống ăn cơm đi con.

Linh Ngọc cùng má đi ra khỏi phòng. Cánh cửa  phòng khép lại.

15. NHÀ THẮNG – NỘI – ĐÊM

Khỏang 8h tối. Thắng đang ngồi học ở góc nhà, sách vở để trên chiếc bàn nhựa. Bà Thắm ngồi coi tivi, bà cố tình mở âm thanh thật nhỏ. Ngòai cổng có tiếng chó sủa, tiếng của Tuyền lanh lảnh.

TUYỀN
-Anh Thắng có nhà không ? Út Lành ơi ?

Nghe tiếng Tuyền, Thắng mừng rỡ lên tiếng rồi chạy ra đón.

THẮNG
-Tôi nè, tôi ra ngay.
  Đi ra cổng
-Tuyền hả ? May quá tôi đang có chuyện muốn hỏi bà nè. Đưa xe tôi dắt vô cho.
Thắng dắt xe, đưa Tuyền vô nhà
TUYỀN
-Con chào bác Sáu !
 Với Thắng
- Út đâu rồi anh Thắng ?
BÀ THẮM
-Con sang chơi !
THẮNG
-Con nhỏ lại đi chơi rồi, hồi này nó ham chơi quá, tôi bận nên không kèm nó được.
  Với bà Thắm
-Má đừng cưng chiều út quá nghen má.
TUYỀN
-Em sang đưa đề cương ôn tập cho anh, em chép hết cho anh rồi đó. Có trả công gì cho em không ?
THẮNG
 LÚNG TÚNG
-Cám ơn Tuyền nhiều nha, tôi đang bí vì không có đề cương học. Biết có gì để trả công Tuyền bây giờ ? Nhà tôi có gì đáng giá đâu ?
TUYỀN
-Cái anh này thiệt là… em đâu cần gì… chỉ cần anh…anh … hái cho em 1 chái xòai là đủ rồi.
THẮNG
NGỐC NGHẾCH, VUI MỪNG
-Vậy thôi hả ? Có ngay, Tuyền ngồi đó xíu, tôi ra hái mang vô liền.

Thắng chạy ra vườn. Bà Thắm nhìn Tuyền âu yếm.

BÀ THẮM
-Khi rảnh cháu cứ sang chơi, học bài với thằng Thắng. Có cháu sang con út cũng vui, ít đi chơi rông.
TUYỀN
-Con cảm ơn bác. Dạ, con sẽ sang thường xuyên vì con phải chép bài cho anh Thắng mà bác.

Thắng đi vô 2 tay cầm 2 chái xòai chín mọng. Bà Thắm vui vẻ.

BÀ THẮM
-Hai đứa học bài đi, để má gọt xòai cho bay ăn.

Thắng và Tuyền tới góc nhà ngồi học. Hai đứa chao đổi, tranh luận rất say mê. Bà Thắm ngồi nhìn hai đứa học, bà gật đầu hài lòng. Khỏang 10h30p ngòai cổng có tiếng chó sủa, tiếng con vàng kêu ư ử, tiếng bước chân người đi vô.

ÚT LÀNH
-Má chưa ngủ hả má ? Chị Tuyền sang học nhóm nữa hả ? Tối nay nhà ta vui nghê.
BÀ THẮM
-Sao về trễ vậy út ? Con gái con lứa mà  học đòi đi chơi đêm. Tao mách ba mày, để ổng  đánh cho mấy roi mới biết thân.
Thắng cũng la em
THẮNG
-Hổm rày mày cũng hay đi chơi lắm đó nha. Liệu mà học hành đi.

Út Lành nhỏnh nhẽo. phụng phịu bỏ vô phòng trong.

ÚT LÀNH
-Má ! anh Tư! Người ta mới đi chơi chút xíu à, mà đã la chi dữ vậy ?
TUYỀN
-Thôi, trễ rồi, con về nghen bác Sáu. Em về nghen anh Thắng. Mai gặp lại trên lớp nha.
Thắng tiễn bạn ra về.

16. QUÁN CÀ PHÊ BIỂN – NỘI - NGÀY

Vẫn như mọi ngày, quán cà phê Biển có khách ra vào lai rai. Thắng và Linh Ngọc ngồi cạnh nhau.

THẮNG
-Bà hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?
LINH NGỌC
-Bộ không có chuyện gì là không hẹn hò đựơc hay sao?
THẮNG
-Tôi bận quá hà. Lại gần thi học kỳ rồi, không lo học cứ lo đi uống cà phê, Ngọc không sợ hay sao?
LINH NGỌC
-Không sợ gì hết. Ngọc chỉ sợ mất anh Thắng thôi.
Thắng giật mình, im lặng nhìn Ngọc vẻ cảm động.
THẮNG
-Ngọc nè! Tụi mình còn trẻ, nên tạm thời hãy bỏ qua những suy nghĩ lung tung, truớc mắt phải tập trung vào học cho tốt. Sau này nghĩ tới cũng chưa muộn mà.
Linh Ngọc nhìn Thắng vẻ âu yếm, thiết tha.
LINH NGỌC
-Trong lòng Ngọc, trong trái tim Ngọc bây giờ chỉ có anh Thắng thôi. Nếu như anh Thắng từ chối tình yêu của Ngọc thì Ngọc không còn ham muốn  gì nữa.
Thắng ái ngại đứng dậy vẻ buồn bã.
THẮNG
-Nếu Ngọc còn nói lung tung thì Thắng sẽ về.

Linh Ngọc ngồi buồn bã. Vừa lúc này Toàn phóng xe đến. Cậu dừng xe, tắt máy và đi vô quán. Cậu đứng nhìn, một lát sau Toàn đi lại.

TOÀN
-Thì ra là hai nguời hò hẹn đây. Gọi điện Ngọc cũng không bắt máy luôn nghen.
THẮNG
-Tòan hả ? Thôi hai bạn ngồi chơi, Thắng về còn phải làm mấy việc nữa. Hẹn mai gặp lại.
Thắng đứng dậy, chuẩn bị bước đi. Toàn đưa tay.
TOÀN
-Khoan đã, tao mới tới mà. Thôi để tao đi cho, khỏi phá rối hai nguời tâm sự.
THẮNG
-Có tâm sự gì đâu ? Thôi, Thắng về đây. Thắng về nha Ngọc.

Ngọc im lặng không nói gì. Thắng đi ra ngoài cổng, cậu đạp xe về phía con đường làng. Toàn nhìn Ngọc cười.

TOÀN
-Chàng không chấp nhận tình yêu của nàng hay sao?

Ngọc im lặng, đứng dậy bỏ đi ra khỏi quán rồi lấy xe máy phóng đi. Toàn khó hiểu, tức tối, nhìn trên bàn nước.

-Đúng là khùng mà. Tự nhiên đến đây ôm chửi, còn phải trả tiền nước cho hai người nữa chứ..

Một cô bé phục vụ ra. Toàn nhìn cô bé phục vụ cuời gượng rồi móc tiền trong túi ra đưa cho cô bé phục vụ.

17. CÔNG TY DU LỊCH – NGOẠI – ĐÊM

Ca trực của Thắng. Trời tối mờ mờ. Bầu trời có trăng cuối tháng nhỏ như lưỡi liềm, nhưng nhiều sao. Gió thổi nhẹ, sóng biển vỗ êm. Thắng đi tuần tra khu vực ven biển. Cậu dừng lại sát mép nước khởi động cơ thể để tập lại mấy thế võ mới.

Tập xong cậu quan sát khắp nơi rồi lên ngồi ở 1 mỏm đá. Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ 1 mình Thắng trứơc cả vũ trụ bao la. Cậu hứng khởi tập làm thơ:

THẮNG                 
- Ta ngắm nhìn trăng giữa khung trời
- Ngắm hàng thông đứng ngắm sao rơi.

Thắng lặng im suy nghĩ. Biển đẹp quá, thiên nhiên hùng vỹ quá, con người quá nhỏ bé trước khung cảnh này. Cậu đọc tiếp.


- Một mình đơn độc bên biển vắng
- Nghĩ tới tương lai ngẫm sự đời.

Đọc xong mấy câu thơ, cậu tự cảm khóai, đứng dậy đi tuần tra. Thắng thấy mình không lẻ loi giữa vũ trụ bao la. 


18.  LÀNG CHÀI – NGOẠI -  NGÀY

 Buổi chiều. Tòan chở Thắng chạy xe lòng vòng. Tòan vừa chạy vừa lạng lách. Trời mát. Có 1 đôi thanh nhiên nam, nữ đang đi dạo ven đường. Họ là khách du lịch từ nơi khác đến. Họ mặc đồ thể thao ngắn loại đắt tiền, đeo túi sách hàng hiệu. Có chuông đt. Cô gái lấy ra đưa lên tai nghe. Đó là 1 chiếc i-phon xịn. Cô gái nói gì đó rồi cười. Đúng lúc đó 1 chiếc xe máy xuzuki chở 2 thanh niên phóng đến. Tên ngồi sau giật nhanh chiếc đt trên tay cô gái, chiếc xe phóng vụt đi. Cặp trai gái giật mình, xững xờ. Đến khi họ chấn tĩnh liền kêu lên:

CẶP NAM- NỮ
-Cướp! Cướp ! Có cướp!
Chiếc xe máy đã chạy xa.
Một người dân nhìn thấy cảnh cướp giật nên kêu to.
NGƯỜI DÂN
-Cướp, cướp. bớ người ta. Đồ cướp cạn.
Đúng lúc đó Tòan và Thắng chạy xe tới, họ vừa đuổi theo bọn cướp vừa hô to.
TÒAN
-Đứng lại, bọn chó, đứng lại. À, tụi bay muốn đua xe với Tòan thiếu gia sao?
THẮNG
-Ôm chặt Toàn, nói to.
-Nhanh nữa, phải đuổi kịp tụi nó.
Tòan rồ ga tăng tốc, xe anh đuổi gần kịp xe bọn cướp. Biết có người đuổi theo nên bọn cướp cố chạy. Tòan tăng tốc bám theo. Miệng la to,
TÒAN
-Cướp, cướp, bắt cướp bà con ơi!
Thấy phía trước có  nhiều người, bọn cướp lền chạy vào con hẻm ra biển. Toàn cho xe rẽ theo. Bọn cướp chạy tới bãi biển, bãi biển vắng người. Chúng chạy theo bờ cát nhưng Tòan vẫn bám sát. Thắng nói to với bạn.
THẮNG
-Chạy áp sát xe tụi nó.
Tòan rồ ga áp sát xe bọn cướp, Thắng đạp mạnh vào xe bọn cướp khiến xe chúng loạng choạng rồi đổ nhào. Tòan cũng mất lái nhưng thắng lại kịp. họ bỏ xe, Thắng nhảy xuống xe chạy lại chỗ bọn cướp, Tòan chạy theo sau. 2 tên cướp đã đứng dậy được, bỏ xe chạy thóat thân. Thắng, Tòan đuổi theo. Thắng chạy nhanh nên đuổi kịp tên chạy sau, vươn tay chộp vai hắn kéo mạnh, chân đá vào chân hắn khiến hắn té nhào. Thắng la to.
THẮNG
-Tòan, bắt lấy thằng này.
Thắng tiếp tục đuổi theo tên kia. Chạy tiếp khoảng 100m, Thắng lại đuổi kịp tên cướp thứ 2, dùng tay phải tóm lấy tay trái hắn, kéo mạnh. Tên cướp lạng sang bên, thoái khỏi tay Thắng. Hắn rút dao găm  lao tới đâm Thắng. Thắng né được. 2 bên thủ thế đánh nhau.
Tòan chạy tới tên cướp bị Thắng đánh té xuống, tính tóm cổ hắn. Thấy hắn nằm dưới đất cậu hí hửng đi xung quanh, vung tay , múa chân.
TÒAN
-A ha ! Thằng cướp chó chết kia, mày sẽ biết tay tao,  tao sẽ trói cổ mày. A ha ! Mày có biết Tòan thiếu gia là ai không?
 Bỗng tên cướp vùng  đứng dậy. Tòan giật mình cũng đứng lại, tên cướp nhận ra địch thủ là gã thiếu niên non choẹt nên không sợ nữa, tính lao tới tấn công, chân bị đau nên hắn cà nhắc,  không đánh được, miệng chửi thề.
TÊN CƯỚP
-Đù má thằng nhóc, tao giết mày.
Tòan hoảng sợ , lùi lại, miệng lắp bắp.
TÒAN
-Mày…anh…tao..tôi…tôi không muốn đánh nhau.

Rồi quay người chạy về phía Thắng, vừa chạy vừa kêu toáng lên.

-Cứu, cứu tao với ! Cứu tao với Thắng ơi !
Tên cướp chân cà nhắc nhìn xung quanh không thấy người nên chạy lại chỗ xe máy của chúng, hắn dựng xe, leo lên, nổ máy chạy ra phía đường lớn.
Toàn vẫn chạy về phía Thắng, vừa chạy vừa kêu.
TÒAN
-Cứu tao với, cứu tao với Thắng ơi!
Tòan chạy tới nơi thì Thắng đã đánh gục tên cướp nằm lăn quay dưới đất.
Thắng nhìn Tòan hỏi.
THẮNG
-Tên cướp kia đâu rồi?
Tòan thở hổn hển.
TÒAN
-Cứu tao với! Hắn đang đuổi theo tao nè.

Thắng nhún vai, nhìn về phía sau Tòan. Tòan cũng đứng lại bên Thắng, ngoái đầu nhìn lại phía sau. Bãi cát vắng tanh. Thắng tháo dây lưng trói tay tên cướp ra phía sau lưng. Toàn đứng nhìn rồi rón rén lại gần nói nhỏ.

TÒAN
-Thắng ơi! Mày đừng có kể chuyện của tao bữa nay cho ai biết nhé. Giữ bí mật nhé. Tao cấm mày nói đó.

19. NHÀ THẮNG – NGỌAI - NGÀY

Buổi chiều. Bà Thắm ở nhà 1 mình, bà ra ngòai vườn làm việc. Bà xách sô nước đi tưới rau. Bỗng bà lọang chọang, để rơi xô nước, đưa tay xoa ngực. Bà thấy khó thở, cố đi tới gốc cây xòai ngồi xuống. Lát sau bà đứng dậy đi vô bếp lấy ra 1 cốc nước đứng uống, rồi bà mang ly nước tới võng ngồi xuống. Bà đưa tay vuốt ngực nói nhỏ đứt quãng.

BÀ THẮM
-Lạy trời… phật! Hãy cho con… sức khỏe. Chỉ cần thằng Thắng vô được đại học thì …ông bắt con đi cũng được.

Uống xong ly nước, bà đứng dậy lấy xô đi tưới rau. Khuôn mặt khắc khổ của bà lộ ra vẻ quyết tâm.

BÀ THẮM
-Lạy trời! Khổ mấy con cũng chịu được. Miễn là ông trời phù hộ cho thằng Thắng thi đậu đại học. Con chỉ sợ nó lại đi biển đánh cá như ông nội của nó.
Bà giật mình hoảng sợ, lắc đầu.
- Không! Không! Con không muốn nó đi biển. Không muốn nó lại như ông nội của nó.

Bà đứng im nhìn trời. Bỗng Thắng đạp xe từ ngoài cổng vô sân, nhìn thấy má cậu dựng xe đi ra, tay cậu cầm 1 gói đồ nhỏ.

THẮNG   
-Má ! Má mệt hả má. Má nghỉ đi, để rau đó con tưới cho.
BÀ THẮM
Cố tỏ ra khỏe mạnh.
-Má có sao đâu, má  nghỉ chút là hết mệt thôi mà. Sao bay đi làm lại về nửa chừng thế?
THẮNG
-Có anh Bảo làm thay nên con tranh thủ về nhà chút.
Cậu đưa má gói đồ.
- Má nè ! Có chút rượu mật gấu tốt lắm, má dùng để bóp chân nhe. Cứ khi nào đau thì thoa rồi bóp là hết đau liền. Trong này còn có gói thuốc Đông Nam Dược dùng để hạ huyết áp. Má lấy uống ngày 3 lần, mỗi lần 3 viên nha. Huyết áp của má dạo này đang tăng đó.
BÀ THẮM
Rớm nước mắt.
-Bay lấy tiền mô mà mua thuốc cho má? Nghe nói mật gấu đắt lắm đó. Nhà ta phải để giành tiền mua xe máy cho bay đi học, đi làm nữa.
THẮNG
-Sức khỏe trên hết. Tụi con còn trẻ, đạp xe càng khỏe, lo gì.

         HẾT TẬP 3

………………………………………………………………………………………………………



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét