Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Kịch bản HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG Tập 27

Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải


1.      NHÀ ÔNG BA – NGOẠI – NGÀY
Dv: tội phạm, 2 cshs, qc
BUỔI CHIỀU. Tên lái xe của ông Trùm trong bộ dạng 1 ngư dân, đội nón lá cũ đang đứng ở gần nhà ông Ba quan sát. Thỉnh thoảng hắn lấy đt gọi cho ai đó.
Có 1 chiếc xe máy cũ, tiếng máy nổ ầm ầm chạy về phía hắn. Trên xe là 2 dân chài dáng vẻ nghèo nàn. Xe chạy tới gần tên tài xế thì chậm lại, đi sát vào hắn. Người ngồi sau bỗng nhảy xuống, tay cầm khẩu súng ngắn chĩa vào hắn, nói đanh, gọn.
DÂN CHÀI 1
-         Cảnh sát đây, đứng im, anh đã bị bắt.
Tên tài xế lúng túng chưa kịp phản ứng thì người lái xe máy đã dừng xe, 1 tay cầm còng số 8 chạy đến., 1 tay đưa cho hắn coi tấm thẻ công an.
DÂN CHÀI 2
-         Nhân danh pháp luật, anh đã bị bắt. Nếu chống cự sẽ bị nghiêm trị.
Tên tài xế lúc này mới phản kháng.
TÀI XẾ
-         Sao các anh bắt tôi? Tôi vô tội, các anh bắt lầm người rồi.
Cảnh sát 1 vẫn cầm súng chĩa vào người tên tài xế. Cảnh sát 2 bẻ tay hắn ra sau lưng còng lại.
CẢNH SÁT 2
-         Im lặng. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng phạm tội của anh. Anh phải theo chúng tôi.
TÀI XẾ
-         Tôi không có tội, thả tôi ra, các anh bắt lộn rồi.
Cảnh sát 1 lấy xe máy, nổ máy. Cảnh sát 2 đẩy tội phạm lên xe.
CẢNH SÁT 2
-         Anh hãy lên xe đi với chúng tôi, nếu chống cự tôi sẽ nghiêm trị đó.
3 người leo lên xe, chạy đi. Có mấy người dân làng nhìn thấy, chỉ trỏ, bàn tán với nhau.

2.      NHÀ ÔNG NĂM- NGOẠI – NGÀY
DV: TRỢ LÝ 2, 2 CSHS, QC
Tên trợ lý 2 của ông Trùm trong bộ dạng 1 thanh niên nhà quê đứng hút thuốc ở 1 gốc cây. Hắn bí mật quan sát nhà ông Năm, thỉnh thoảng hắn nghe và gọi đt.
1 thanh niên làng chài đi tới, tay cầm nguyên điếu thuốc.
THANH NIÊN
-         Chào anh, anh cho mồi điếu thuốc nhé.
Tên trợ lý nghi ngại đưa điếu thuốc đang cháy cho anh thanh niên mồi. Anh thanh niên cố tình mồi thuốc mà không cháy, miệng lẩm bẩm.
-         Thuốc bị ẩm rồi, không cháy được.
Thanh niên nhìn tên trợ lý xin.
-         Anh còn thuốc không? Cho tôi xin 1 điếu.
Lúc này tên trợ lý mới miễn cữơng, mỉm cười, lấy gói thuốc, lắc lắc, chìa ra 1 điếu cho anh thanh niên.
TRỢ LÝ
-         Ok, hút tạm con mèo nhé. Anh là người làng chài à?
Anh thanh niên rút điếu thuốc đưa lên môi rồi mổi thuốc, trả điếu thuốc kia cho chủ. Anh ta rít 1 hơi, nhả khói rồi trả lời.
THANH NIÊN
-         Cám ơn anh. Tôi là người làng này, đã quá. Thế anh ở đâu đến? Tìm ai ở làng chài?
TRỢ LÝ
-         Tôi tới chơi, đang đợi người bạn đến đón.
Lúc đó có 1 dân làng chài khác chạy xe máy tới.
THANH NIÊN
 CHỈ TAY
-         Bạn anh tới kìa.
Tên trợ lý nhìn sang người  đi xe máy đã tới gần, bỗng nhiên anh thanh niên chộp lấy cổ tay hắn, bẻ ra sau và nói to.
THANH NIÊN
-         Cảnh sát hình sự đây, anh đã bị bắt.
Tên trợ lý phản xạ rất nhanh, hắn xoay người, thúc cùi trỏ tay kia vào bụng anh cảnh sát, rút được tay kia về. Hắn không ham đánh mà bỏ chạy. Lúc đó người đi xe máy đã xuống xe, lao đến cản hắn, miệng la to.
CẢNH SÁT 2
-         Cảnh sát đây, đứng lại, không được chống cự.
Tên tội phạm liều lĩnh lao vào đánh cảnh sát. 2 người đánh nhau ác liệt. Cảnh sát 1 liền rút súng chĩa vào tên tội phạm, hét to.
CẢNH SÁT 1
-         Dừng lại, không được chống cự, nếu không tôi bắn.
Tên tội phạm đang hăng máu không chịu dừng lại. Cảnh sát 1 liền sấn vào tiếp ứng cho đồng đội. Anh tung 1 cú đá vào hông hắn, hắn tránh được nhưng bị  cảnh sát 2  tung trúng 1 đấm vào mặt. Hắn loạng choạng thì bị cảnh sát 1 đá trúng đùi làm hắn té nhào. Cảnh sát 2 lao đến bồi thêm cho hắn 1 đá vô bụng rồi lấy còng, bẻ tay hắn ra sau lưng còng lại.
Có mấy người dân đứng nhìn, bàn tán, chỉ trỏ.

3.      NHÀ ÔNG BA – NỘI/ NGOẠI – ĐÊM
DV: THẮNG, TOÀN, ÔNG,BÀ NĂM, ÔNG BÀ BA, MÀ TÒAN, LÊ HÙNG, BẢO, TRƯỞNG LÀNG, DÂN LÀNG
BUỔI TỐI.
* NỘI.
Một cảnh tượng tang thương diễn ra ở nhà ông Ba. Ông Ba đã được thay bộ quần áo mới, ông nằm trên giường như đang ngủ. Bà Ba ngồi bên khóc vật vã, đầu tóc rối bù, mặt đầm đìa nước mắt. Bà Năm ngồi bên khuyên nhủ bà Ba, mặt cũng nước mắt đầm đìa. Trong nhà còn có: Thắng, 2 má con Tòan, ông Năm, Bảo, Lê Hùng. Má Toàn vẫn khóc rưng rức, mấy người đàn ông mắt đỏ hoe, mặt đau khổ, thỉnh thoảng cũng bật khóc.
* NGOẠI
Ngoài sân có nhiều người dân làng đứng ngồi. Họ đang bàn tán về việc Thắng và công an bắt tội phạm, về việc ông Ba 1 mình đánh nhau với bọn xấu và bị sát hại.
TRƯỞNG LÀNG CHÀI
 Vừa kể vừa lau nước mắt
-         Thì ra tên Trùm xã hội đen cũng chính là tên tướng cướp BẢY CỌP, hắn cũng là tên bại tướng dưới tay thày Ba mấy chục năm về trước. Bây giờ bọn đệ tử của hắn lại thảm bại dưới tay đệ tử của thày Ba là anh Thắng Hiệp sĩ làng ta. Vì thế tên Trùm mới huy động tòan bộ đệ tử giỏi nhất xuống đây tìm thày Ba và anh Thắng để trả thù.
ĐÀN ÔNG 1
-         Nhưng sao anh Thắng hiệp sĩ lại bị công an bắt.
TRƯỞNG LÀNG
 Mắt đỏ hoe, lấy tay lau mắt nhưng hăm hở kể chuyện
-         Bọn cướp sợ không đối phó nổi thày trò thày Ba. Chúng bày kế “ điệu hổ ly sơn”, có nghĩa là cài bẫy, vu oan cho anh Thắng để công an bắt anh Thắng trước. Sau đó chúng mới tập chung đối phó với 1 mình thày Ba. Thày Ba tuy là cao thủ vô địch, nhưng 1 mình phải chống lại mấy đại cao thủ nên mới bị bọn chúng sát hại.
ĐÀN BÀ
 CŨNG RỚM NƯỚC MẮT
-         Thế sao anh Thắng lại được thả để đi cứu thày Ba?
TRƯỞNG LÀNG
-         Công an biết Thắng bị oan, vì anh Thắng chính là cơ sở của công an. Họ mới tương kế, tựu kế dụ bọn cướp xuống đây để bắt gọn. Thày Ba vì trọng nghĩa giang hồ, không muốn liên lụy đến người thân nên không báo công an mà 1 mình đi đánh nhau với bọn cướp. Khi công an và Thắng tìm thấy bọn cướp thì ông Ba đã bị thương nặng, công an ra tay bắt gọn bọn cướp. Tên Trùm phá vây bỏ chạy vô rừng, anh Thắng đuổi theo. 2 người đánh nhau kịch liệt khiến cây cối đổ rạp, đất đá bị xới tung. Cuối cùng thì anh Thắng đã đánh gục và bắt sống Bảy Cọp.
Mọi người đang đau buồn về cái chết của ông Ba nhưng vẫn khen, ca ngợi chiến tích anh hùng của Thắng. Có tiếng khóc, tiếng nói.
TẤT CẢ
-         Hu hu ! Thày Ba đúng là cao nhân.
-         Hị hị hị ! Anh Thắng giỏi quá.
-         Hức hức hức ! Đáng đời bọn cướp.


* NỘI
Trong nhà bà Ba vẫn ôm ông Ba khóc không thành tiếng. Bà Năm và má Toàn ngồi bên cạch bà Ba để an ủi. Mấy người đàn ông ngồi, đứng ở bộ xa lon. Ông Năm lấy trong túi ra 1 bao thư đưa cho Thắng và nói với mọi người.
ÔNG NĂM
-         Thưa mọi người! Đây là di chúc của anh Ba đưa cho tôi để chao cho Thắng trước khi anh Ba đi đối phó với tụi cướp. Tôi xin giao lại cho Thắng.
Thắng đứng dậy, đưa 2 tay đón bức di chúc từ tay ông Năm. Ông Năm khuyên Thắng.
-         Ở đây có đông đủ mọi người thân quen của thày Ba, con mở thư ra đọc cho mọi người nghe đi.
Thắng run run mở bao thư rồi vừa lau nước mắt vừa đọc.
THẮNG
-         “ Nhóm TAM HỮU hãy chăm sóc vợ con tôi. Để tránh liên lụy tới mọi người, tôi sẽ 1 mình đối phó với  BẢY CỌP. Nếu tôi có chết thì cũng là theo luật nhân quả, tôi vui lòng chết mà không oán tiếc gì cả. Thắng không được báo thù. Hạnh phúc lớn nhất của đời tôi là được sống với vợ tôi và đã để lại cho vợ tôi đứa con trai. Niềm vui lớn nhất của đời tôi là kết giao với nhóm “ Tứ Hữu”. Tôi để lại cho vợ con 50 lượng vàng cất trong ngăn dưới đáy tủ. Không cần làm tang lễ. Hãy chôn tôi ở góc vườn để tôi được gần vợ con. Tôi thương mọi người. Ba Nghệ.”
Thắng đọc xong, anh và Toàn bật khóc, mọi người vẫn bùi ngùi, im lặng. Ông Năm mới lên tiếng.
ÔNG NĂM
-         Anh Ba đã biết trước âm mưu của Bảy Cọp, đã dự báo được cái chết của mình. Anh không cho tôi đi báo công an vì không muốn liên lụy đến tôi và mọi người. Tôi có lỗi trong cái chết của ảnh.
THẮNG
( khóc )
-         Không, thày không có lỗi mà lỗi tại con. Tại con đến trễ. Nếu con đến sớm thì thày Ba đã không chết.
LÊ HÙNG
-         Chúng tôi cũng đã biết âm mưu của Bảy Cọp và đã có phương án đối phó. Chỉ tiếc là rừng cây rậm và rộng, nên chúng tôi đã đến chậm 1 bước. Khi tìm đến nơi thì ông Ba đã bị thương nặng rồi.
ÔNG NĂM
 Lau nước mắt
-         Thắng và Toàn đi lấy số vàng của thày Ba. 2 đứa tạm cất giữ cho bà Ba, sau này hãy tính.
2 anh vô phòng trong tìm vàng. Lát sau mang ra 1 hộp sắt nhỏ để lên bàn. Thắng mở ra thì đúng là hộp chứa đầy vàng. Đếm đủ 50 lượng.
ÔNG NĂM
-         Theo di chúc của anh Ba thì chúng ta sẽ không làm tang lễ. Anh Ba từng là hiệp khách giang hồ nên muốn yên nghỉ theo kiểu giang hồ. Chúng ta phải chiều theo ý của ảnh.
Ông quay sang nói với Thắng và Toàn.
-         Tòan mang số vàng về nhà cất rồi 2 con đi đặt 1 cỗ quan tài thật tốt. Mua hương hoa, hoa quả và các tang phẩm để thờ thày các con.
Thắng và Tòan cúi đầu chào mọi người rồi đi ra ngoài.

4.      CÔNG TY DU LỊCH – NỘI – NGÀY
DV: GĐ, TP BV
BUỔI SÁNG - PHÒNG GIÁM ĐỐC.
Giám đốc ngồi trong phòng chăm chú làm việc. Lát sau ông bốc đt, bấm số, đưa ống lên tai nghe.
TRƯỞNG PHÒNG bv OFF
-         Dạ, tôi nghe.
GIÁM ĐỐC.
-         Anh lên gặp tôi ngay nhé.
Rồi không đợi trả lời, ông cúp máy. Ông lại tập chung làm việc. Lâu sau có tiếng gõ cửa. Không ngẩng đầu, giám đốc nói to.
-         Mời vào.
Trưởng phòng  đi vào. Giám đốc chỉ tay vào bộ xa lon.
-         Mời ngồi.
Trưởng phòng  ngồi xuống ghế. Giám đốc đi lại xa lon, ngồi xuống vẻ mặt buồn buồn, ông hỏi.
GIÁM ĐỐC
-         Các anh đã biết chuyện gì chưa?
TRƯỞNG PHÒNG
-         Dạ, anh muốn nói đến chuyện của Thắng và ông Ba phải không ạ?
GIÁM ĐỐC
-         Thì ra anh đã biết rồi.
TRƯỞNG PHÒNG
-         Dạ, Thắng đã đt cho tôi. Tôi cũng vừa gặp cậu Bảo anh à.
GIÁM ĐỐC
-         Tôi và Bảo sẽ đi viếng ông Ba. Anh nói Bảo tìm đặt ngay 1 vòng hoa tươi và mua trái cây, hương hoa.
Với trưởng phòng.
-         Anh ở nhà giúp phó giám đốc quản lý công ty, khách hôm nay đông lắm đó.
TRƯỞNG PHÒNG
-         Tôi sẽ nói Bảo làm ngay. Còn việc gì nữa không anh?
GIÁM ĐỐC
-         Thôi, 2 người lo việc đi, có gì mới sẽ chao đổi qua đt nhé. Anh nói Bảo chuẩn bị xong việc thì đt cho tôi và đợi tôi ở ngoài cổng.

5.      NHÀ ÔNG BA – NGOẠI – NGÀY
DV: THẮNG, TOÀN, ÔNG,BÀ NĂM, ÔNG BÀ BA, MÀ TÒAN, LÊ HÙNG, BẢO, TRƯỞNG LÀNG, GĐ, TUYỀN, NGỌC, ÚT LÀNH, BÀ THẮM, DÂN LÀNG
 BUỒI CHIỀU.
Ở góc vườn có 1 ngôi mộ mới. Trên đầu mộ là di ảnh của ông Ba. Quanh mộ có mấy vòng hoa tươi, mấy dĩa hoa quả. Trên phần mộ có 1 ống cắm đầy hương đang cháy nghi ngút. Thắng và Toàn mặc áo tang, còn mọi người chít khăn tang, đeo bảng tang đứng ở bên mộ. Ngoài 2 học trò, những người có mặt gồm: Ông Năm, má Thắng, má Tòan, Bảo, giám đốc, Lê Hùng, Tuyền, Linh Ngọc, út Lành.
Trong nhà có tiếng bà Ba khóc và tiếng an ủi của bà Năm.
Mọi người thay nhau thắp hương, khấn vái ông Ba. Mấy người đàn bà con gái đều khóc nức nở. Lát sau mọi người vào trong sân, vô nhà.
Ngoài mộ chỉ còn ông Năm, Thắng và Tòan. Ba thầy trò ngồi ủ rũ bên nấm mộ.
Ông Năm lấy cây đàn bầu, ngồi ngay ngắn bên mộ bạn rồi đàn bài “ Một Cõi Đi Về ”. Tiếng đàn khác với mọi ngày, tiếng rung như núc nở, thở than.
Đàn xong, ông Năm nói với Tòan.
ÔNG NĂM
-         Tòan lấy cái quốc cho thày.
2 anh nhìn thày không hiểu, nhưng Tòan vẫn đi lấy quốc mang tới cho ông Năm. Ông Năm cầm cây quốc, tới bên mộ bạn tự tay đào 1 cái hố nhỏ, dài. Đào xong ông tự tay bỏ cây đàn bầu đã theo ông gần cả cuộc đời xuống hố rồi lấp đất lại. Tòan và Thắng chỉ đứng nhìn thầy. Chôn xong cây đàn, ông Năm tới trước mộ, quỳ xuống vái ông Ba rồi khóc, than.
-         Vắng anh tôi sẽ không đàn nữa
-         Tri kỷ không về ta với ta.

6. NHÀ ÔNG THÀNH – NỘI - NGÀY
DV: ÔNG THÀNH, BÀ LAN
Bà Lan đang ngồi ở phóng khách thì ông Thành ở ngòai bước vào.
ÔNG THÀNH
-         Em về lâu chưa?
BÀ LAN
-         Em mới về thôi. Công việc tốt không anh?
ÔNG THÀNH
Ngồi xuống ghế
-         Cũng tạm ổn. Út Tuấn về chưa em?
BÀ LAN
-         Con về rồi, nó lên phòng riêng.
ÔNG THÀNH
-         Gần đây có nhiều chuyện sảy ra với Thắng quá, tội nghiệp nó.
BÀ LAN
-         Nhưng mọi chuyện đều đã qua, Thắng đã được minh oan, lập được chiến công. Báo chí viết về nó nhiều lắm anh à.
Ông Thành rót nước uống rồi chậm rãi nói.
ÔNG THÀNH
-         Nhưng sư phụ nó bị sát hại, nó đau buồn lắm. Nó hoãn không đi học đại học tại chức rồi.
BÀ LAN
-         Tội nghiệp nó, nhưng nó không đi học sẽ là 1 thiệt thòi lớn. Phải học thì mới có cơ hội phát triển sau này.
ÔNG THÀNH
CÓ VẺ BÊNH VỰC THẮNG
-         Không sao. Nó làm việc tốt lắm, là cánh tay đắc lực của anh Danh đó. Nó sẽ đi học sau vậy.
BÀ LAN
-         Vâng. Dù sao thì cũng phải tìm cách động viên nó đi học. Nó có học lực khá mà anh.
ÔNG THÀNH
-         Đồng ý với em. Anh sẽ nói chuyện với anh Danh. À thế Mai Mai có còn liên lạc với Thắng không em?
BÀ LAN
-         Hình như không anh à. Gần đây con nó ít nhắc tới Thắng.
ÔNG THÀNH
-         Tại vì anh chàng Kiên bám sát nó quá đó mà.
BÀ LAN
-         Cũng có thể. Nhưng theo em thì Mai Mai chỉ coi Kiên như anh Trai thôi.
ÔNG THÀNH
-         Vậy sao? Kiên là mẫu chàng trai lý tưởng của lớp trẻ ngày nay đó.
BÀ LAN
-         Nhưng Kiên cũng có nhược điểm là kiêu ngạo và háo thắng.
ÔNG THÀNH
-         Nhân vô thập tòan mà em, tuổi trẻ mà.
BÀ LAN
-         Thôi, anh vô tắm rửa, thay đồ rồi ăn cơn nhé.

7.      PHÒNG MAI MAI – NỘI – ĐÊM
DV: THẮNG, MM
Mai Mai ngồi học bài… Học xong cô lại mở latop đọc thông tin, cô đọc mấy bài báo viết về HIỆP SĨ LÀNG CHÀI BẮT SỐNG TƯỚNG CƯỚP BẢY CỌP. Lát sau cô tắt vi tính, ra đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường phố đang tấp nập xe cộ.
MAI MAI
-         Có nhiều chuyện xảy ra với anh Thắng quá, sao mà ảnh lại chịu đựng nổi chứ? Tội nghiệp ảnh.
Nét mặt u buồn, mắt cô ngấn lệ.
-         Ảnh là chàng hiệp sĩ đi ra từ trong truyện cổ tích.
Mai Mai lấy đt, bấm số rồi đưa lên tai nghe. Bên kia có tín hiệu.
 (QUAY CẢNH 2 BÊN ĐỐI THOẠI )
THẮNG OFF
-         Tôi, Thắng nghe nè.
MAI MAI
  Giong run run
-         Anh Thắng, em… em… Mai Mai đây.
THẮNG OFF
 CÓ VẺ VUI
-         Chào Mai Mai, em khỏe không?
MAI MAI
-         Dạ, em khỏe. Còn anh có khỏe không?
THẮNG
-         Anh khỏe. Em ở Sài Gòn hay ở nhà? Cô chú có khỏe không?
MAI MAI
 Vui
-         Em đang đi học ở Sài Gòn. Ba má em khỏe. 2 bác và út Lành có khỏe không anh?
THẮNG OFF
-         Ba má anh cũng khỏe. Út đi làm ở Vũng Tàu rồi.
MAI MAI
-         Em mới đọc mấy bài báo viết về anh. Em xin chia buồn với anh về chuyện ông Ba. Em rất tự hào… về anh…
THẮNG OFF
-         Cám ơn Mai Mai. Thày Ba mất là lỗi tại anh, tại anh đến trễ. Nếu anh đến sớm thì thày Ba đã không chết.
MAI MAI
 AN ỦI
-         Anh Thắng đừng nghĩ thế. Anh và mọi người đều không có lỗi, lỗi là do Bảy Cọp và bọn cướp quá tàn ác.
THẮNG OFF
-         Nhưng nếu anh đến sớm thì thày sẽ không chết.
MAI MAI
 Cảm động Úa nước mắt
-         Anh đừng tự trách mình nữa, anh đã làm hết sức mình rồi. Có những việc mà mình có cố gắng vẫn không làm được anh à.
Đầu bên kia Thắng im lặng 1 chút rồi mới trả lời.
THẮNG OFF
-         Cám ơn Mai Mai, anh cũng biết thế, nhưng… nếu như anh đến sớm…
MAI MAI
 ( an ủi )
-         Có lẽ đây là số mệnh anh à. Cũng như số em chưa chết nên mới được anh cứu đó.
Đầu bên kia lại im lặng lâu hơn…rồi giọng Thắng cảm động.
THẮNG OFF
-         Cám ơn Mai Mai, cứu em là việc bình thường thôi mà.
MAI MAI
-         Em rất tự hào và …hạnh.. phúc… được quen biết anh. Anh …anh tốt quá.
THẮNG OFF
-         Cám ơn Mai Mai.
MAI MAI
 Mạnh dạn
-         Chủ nhật tới anh có rảnh không? Em xuống thăm 2 bác và anh nhé?
THẮNG OFF
Lúng túng
-         Cũng chưa biết. Mai Mai cứ xuống chơi, ba má anh ở nhà đó.
MAI MAI
-         Nhưng…nhưng …em muốn…được gặp anh.
THẮNG OFF
 Bình tĩnh lại
-         Anh bận lắm, nếu rảnh anh sẽ gặp em. Thôi trễ rồi, Mai Mai ngủ đi, chào Mai Mai. Chúc em ngủ ngon nha!
MAI MAI
 Buồn
-         Dạ, em chào anh.
Cô đặt đt xuống bàn, im lặng 1 lát rồi nói.
-         Mình muốn quan tâm đến ảnh thì ảnh luôn tránh né mình. Còn anh Kiên thì luôn quan tâm tới mình.

8.      CỬA HÀNG NỘI THẤT – NGOẠI / NỘI – NGÀY
DV: ÚT LÀNH, ÔNG LÂM, QUẢN , QC
BUỔI CHIẾU.
* NGOẠI.
 Khách vắng. Út Lành đang đứng thơ thẩn ở gần cửa thì xe của ông chủ chạy tới. Ông chủ xuống xe đi tới, Út Lành ra đón.
ÔNG CHỦ
-         Chào em. Bán được hàng không em?
ÚT LÀNH
-         Bán được ít lắm anh ơi?
ÔNG CHỦ
CHỌC LÀNH
-         Tại em đuổi khách đi để khỏi phải bán hàng chứ gì?
ÚT LÀNH
-         Trời ơi! Người ta lo bán hàng muốn chết đây nè, không có khách buồn thấy mồ luôn.
Ông chủ cười vui. 2 người đi vô trong.
* NỘI.
Ông chủ tới bàn gặp cô quản lý.
ÔNG CHỦ
-         Chào chị, chị khỏe không? Công việc thế nào?
QUẢN LÝ
-         Chào anh. Tôi vẫn khỏe, doanh số giảm anh à. Anh ngồi chơi uống nước.
Ông chủ ngồi xuống ghế. Út Lành mang nước đến, để lên bàn rồi bỏ đi. Ông chủ lấy cuốn sổ bán hàng mở ra kiểm tra. Lát sau ông nói với quản lý.
ÔNG CHỦ
-         Tình hình kinh tế suy thoái nên sức mua giảm. Chị và các nhân viên phải cố gắng chăm sóc khách hàng thì mới bán được hàng.
QUẢN LÝ
-         Tôi hiểu, các em đều làm việc rất tốt. Chúng tôi sẽ cố gắng.
ÔNG CHỦ
-         Ok chị.
Ông quay vô trong kêu to.
-         Út Lành ra anh biểu nè.
Út Lành đi ra, đứng gần ông chủ. Ông nói với út Lành.
-         Tối nay em nghỉ sớm nhé, 7h anh ghé đây đón em.
Với quản lý.
-         Chị sắp sếp cho Lành nghỉ sớm.
QUẢN LÝ
-         Vâng, được anh.
Cô quản lý ý tứ đứng dậy đi ra chỗ khác.
ÚT LÀNH
-         Đi đâu? có việc chi thế anh?
ÔNG CHỦ
-         Anh đã mua  1 căn hộ ở Chí Linh cho em ở. Tối anh đưa em đi coi nhà rồi sau đó đi ăn tối.
ÚT LÀNH
VUI SƯỚNG
-         Thiệt hả anh? Ôi thích quá, em có nhà rồi. Đẹp không anh? Hay là mình đi ngay bây giờ nha anh?
ÔNG CHỦ
 Cười
-         Chiều nay anh bận rồi, để tối nhé. Đâu cần phải vội thế cô bé?
ÚT LÀNH
  BẼN LẼN
-         Thì đang rảnh việc nên người ta mới muốn đi, không đi thì thôi. Tối thì tối.
ÔNG CHỦ
VÉO TAI LÀNH
-         Anh phải đi công chuyện. 7h tới đón em. Anh đi nhé.
Với tất cả.
-         Tôi đi nghen.


9. NHÀ THẮNG – NGOẠI - NGÀY
DV: ÔNG SÁU, BÀ THẮM
Vợ chồng ông Sáu đang làm vườn. Con vàng chạy lanh quanh, thỉnh thoảng sủa gâu gâu. Lát sau ông Sáu nói với vợ.
ÔNG SÁU
-         Nghỉ tay chút đi bà, vô uống nước, tôi mỏi lưng rồi.
BÀ THẮM
DỪNG TAY
-         Ừ, nghỉ chút. Ca nước tôi để trong gốc cây kìa.
2 vợ chồng đi vô gốc cây ngồi nghỉ. Bà Thắm rót nước ra ly đưa cho chồng.
-         Ông uống nước nè.
Ông Sáu đón ly nước đưa lên uống vẻ khoan khoái rồi trả ly cho vợ. Bà Thắm rót nước ra ly rồi uống. Lát sau bà Thắm lên tiếng.
BÀ THẮM
-         Tội nghiệp. Từ ngày thày Ba mất thằng Thắng buồn hẳn, nó ít nói hơn trước. Đi làm về thì chỉ ở nhà tập võ với chơi đàn.
ÔNG SÁU
-         Mà nó toàn chơi nhạc buồn làm tui rầu thúi ruột.
BÀ THẮM
-         Ông có đi biển nữa không?
ÔNG SÁU
-         Tôi mê đi biển lắm, nhưng sợ trái lời nội. Thôi, tôi ở nhà đi câu cá cũng thỏa chí phiêu du.
BA THẮM
-         Ông nói văn vẻ quá ha.
ÔNG SÁU
-         Chứ sao? Bà chưa đi câu nên chưa biết đó thôi. Mê lắm, biển lúc nào cũng đẹp, gió mát, trăng sao, sóng vỗ ì ầm. Tôi mà xa biển là bệnh liền.
BÀ THẮM
-         Tối nay ông có đi câu không? Nếu đi thì tôi nướng cho cái bắp, củ khoai mang theo ăn cho đỡ đói.
ÔNG SÁU
-         Ờ, bà nướng cho tôi 2 cái bắp nha. Tối nay có trăng, tôi sẽ câu khuya đó.
BÀ THẮM
-         Ông cũng nên về sớm ngủ cho có sức, già rồi, đêm khuya ngoài biển dễ bệnh lắm.
ÔNG SÁU
-         Ờ, khi nào buồn ngủ thì tôi sẽ về. Nhà mình bây giờ vắng quá mà.
BÀ THẮM
-         Hay là tôi kêu con út hay con ba đưa cháu về chơi cho đỡ buồn.
ÔNG SÁU
-         Bà nói hay lắm. Bà đt cho tụi nó coi sao.
BÀ THẮM
-         Ông vô nhà nghỉ đi, tôi đt cho tụi nó rồi nấu cơm ăn.
2 vợ chồng ông Sáu đi vô nhà.

10. NHÀ HÀNG CỦA TÒAN – NỘI - NGÀY
DV: TÒAN, THẮNG, NV, QC
Tòan  ( trên ngực đeo băng tang ) đang làm việc với mấy nhân viên trong phòng thì 1 nữ lễ tân đi tới.
LỄ TÂN
-         Anh Tòan ơi, có anh Thắng tới tìm anh kìa.
TÒAN
-         Em nói ảnh đợi anh tí nhá.
Tòan quay lại nói với mấy nhân viên kia.
-         Tất cả phải chú ý nâng cao chất lượng phục vụ, khách hàng trên hết. Tất cả phải học thuộc câu này “  1- Khách hàng luôn luôn đúng. 2- Nếu khách hàng có sai thì phải coi lại điềi 1”. Nhớ chưa?
TẤT CẢ
-         Rõ, thưa xếp.
TÒAN
-         Tốt. Ta dừng ở đây, mọi người đi làm việc đi.
Tòan đứng dậy đi ra phía cửa gặp Thắng. Từ ngoài Thắng cũng đang đi vô ( trên ngực anh cũng đeo băng tang )
TÒAN
-         Vô trong này Thắng ơi.
THẮNG
-         Mày đang họp mà, cứ họp đi, tao ngồi đợi.
TÒAN
-         Xong rồi, điều chỉnh nhân sự và phong cách phục vụ chút thôi. Ngồi đây mày.
2 người ngồi xuống bộ bàn ghế ở góc phòng.
THẮNG
-         Công việc kinh doanh tốt không?
TÒAN
-         Cũng tốt, doanh thu tăng mỗi tháng.
THẮNG
-         Chúc mừng mày, mày trở thành doanh nhân rồi đó.
TÒAN
-         Doanh nhân gì tao, tao đang phải lo học quản lý đây nè, cực thấy mồ.
THẮNG
-         Bây giờ mày cũng biết lo học thì hơn đứt tao rồi. Tao không đi học tại chức nên bị giám đốc la quá trời luôn.
TÒAN
-         Mày kỳ thiệt, mày khuyên tao học, còn mày thì bỏ học. Sao thế?
THẮNG
-         Tao tính chỉ đi học khóa đào tạo nghiệp vụ 6 tháng thôi. Lúc này nhiều việc quá. Học đại học sau vậy.
TÒAN
-         Tao cũng bận quá, tuần này chưa ra sân chơi tennis, người oải lắm. Mai ra sân nhé?
THẮNG
-         Ờ, cũng phải ra làm vài xéc, la hét cho đỡ nặng đầu.
TÒAN
-         Ok nhé. Mai ra tổ chức đánh độ, chơi xả hơi 1 bữa.
-          Cô chủ nhà hàng này cũng muốn ra giao lưu đó.
THẮNG
-         Con gái cũng có đứa giỏi thể thao mà. Mày đã biết thua con gái nha. Giờ mày rảnh không?
TÒAN (hì hì !)
-         Chi vậy? Công nhận cổ chơi tennis hay thiệt.
THẮNG
-         Đi mua ít đồ vô viếng thày và thăm cô Ba.
TÒAN
-         Đi thôi, mày đèo tao nha.
2 anh đứng dậy đi ra ngoài.

11. NHÀ ÔNG BA – NỘI - NGÀY
DV: BÀ BA, BÀ NĂM
Bà Ba và bà Năm đang ngồi ở bàn khách. Bà Ba đeo khăn tang, người đẫy đà hơn, bụng khá to.  Bà Năm ngồi bên cạnh, cầm tay bà Ba.
BÀ NĂM
-         Em ráng ăn và ngủ cho điều độ, gần tới ngày sanh rồi, phải lo giữ sức khỏe.
BÀ BA
-         Ăn thì em ráng ăn được, còn ngủ khó quá chị ơi. Hễ nhắm mắt lại là mơ thấy ảnh, không ngủ được.
BÀ năm
-         Chị sẽ nấu nước tâm sen cho em uống cho dễ ngủ. Từ nay chị sẽ ở bên này với em.
BÀ ba
-         Như thế thì cực cho anh chị quá. Ai sẽ nấu cơm cho ảnh.
BÀ NĂM
-         Thì nấu bên này cho ổng ăn luôn. Dạo này ổng ở ngoài quán của thằng Tòan, ít về nhà lắm.
BÀ BA
-         Thế nhà cửa ai coi?
BÀ NĂM
-         Ôi chao. Nhà có gì đâu mà coi. Với lại ổng vẫn về nhà ngủ mà. Ngoài quán ồn ào, ổng khó ngủ.
BÀ BA
-         May mà có anh chị và 2 thằng nhỏ, nếu không chắc em chết mất.
BÀ NĂM
-         Anh chị không lo cho em thì lo cho ai? Có em chị cũng vui lắm. Anh Năm thương em như em ruột. Ảnh bắt chị phải sang đây ở với em đó.
BÀ BA
 ỨA NƯỚC MẮT
-         Anh chị tốt quá. Ngày nào 2 thằng nhỏ cũng thay nhau ghé viếng thày và thăm em. Tụi nó thúc em đẻ sớm để tụi nó chăm em bé.
BÀ NĂM
-         2 thằng quỷ, cứ tưởng đẻ dễ lắm sao.

12. NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
DV: ÚT LÀNH, ÔNG LÂM, ÔNG SÁU, BÀ THẮM
GẦN TRƯA.
Bà Thắm đang nấu cơm, ông Sáu đang ngồi nghỉ dưới gốc cây ngoài vườn thì có chiếc xe du lịch chạy tới đậu ở ngoài cổng. Con vàng chạy ra sủa gâu gâu. Của mở, út Lành trong bộ váy sang trọng xuống xe, con vàng chạy tới vẫy đuôi mừng tíu tít, miệng kêu ăng ẳng. út Lành la.
ÚT LÀNH
-         Con quỷ, mày cào rách chân tao rồi. Đi ra chỗ khác.
Cô đi nhanh vô sân, miệng kêu lanh lảnh.
-         Má ơi! Ba ơi! Anh Tư ơi! Đi đâu hết cả rồi?
Bà Thắm từ trong bếp chạy ra vui mừng.
BÀ THẮM
-         Mà nè, út về hả con?
ÚT LÀNH
  LẠI GẦN MÁ. MIỆNG TÍA LIA
-         Má, má khỏe không? Ba và anh Tư đâu rồi? Má thấy út có đẹp không nè?
          BÀ THẮM
-         Cha bay, miệng cứ tía lia. Thằng Tư đi làm, ba bay ở ngoài vườn đó.
Bà nhìn út chăm chú.
-         Chà, bay diện quá ha?
Chợt bà thấy người đàn ông đứng ở trong sân.
-         Ai vậy kà?
ÚT LÀNH
 KÉO MÁ LẠI GẦN NGƯỜI ĐÀN ÔNG
-         Má nè, đây là ông chủ của con đó. Ảnh lấy ôto chở con về nè.
ÔNG CHỦ
 CÚI ĐẦU LỊCH SỰ
-         Chào cô!
BÀ THẮM
-         Chào anh, mời anh vô nhà chơi.
Với Út Lành.
-         Mời khách vô nhà uống nước đi út.
ÔNG CHỦ
-         Cám ơn cô. Cứ để tôi được tự nhiên.
Lúc đó ông Sáu đi vào trong sân, cất giọng ồm ồm.
ÔNG SÁU
-         Bay vể hả út?
Ông chủ nhìn thấy ông Sáu thì chủ động tới chào.
ÔNG CHỦ
-         Chào chú, tôi là chủ cửa hàng nơi út Lành làm việc.
2 người đàn ông bắt tay nhau.
ÔNG SÁU
-         Mời anh vô nhà chơi.
ÔNG CHỦ
-         Cám ơn chú.
Rồi nói với út.
-         Lành ra xe lấy đồ với anh.
2 người đi ra xe, mở cốp lấy ra mấy bọc lớn. Ông chủ đóng cốp xe cùng út 2 tay mang 2 bọc quà. Vô gặp ông bà Sáu.
ÔNG CHỦ
-         Tôi thay mặt công ty sang thăm cô chú, có chút quà nhỏ mong cô chú nhận cho.
ÔNG BÀ SÁU
-         Cám ơn anh.
-          Tới chơi là quý rồi, quà cáp chi cho tốn kém.
ÔNG CHỦ
-         Đây là chút quà của công ty, có đáng kể chi đâu cô chú.
BÀ THẮM
( với chồng )
-         Ông mời khách vô nhà, để tôi nấu cơm ăn.
ÔNG CHỦ
  XUA TAY
-         Thôi thôi, cô khỏi phải nấu, tôi đã mua sẵn đồ ăn, thức uống rồi. Mời cô chú dùng thử coi sao.
Với út Lành
-         Em mang đồ vô cho má nè.
ÔNG SÁU
-         Mời anh vô nhà chơi.
Út Lành mang 1 bọc đồ vô bếp, ông chủ 2 tay xách 2 bọc đồ lớn theo ông Sáu vô nhà

13. KHÁCH SẠN THIÊN THANH – NỘI – NGÀY
DV: KIÊN, MM, QC
PHÒNG CAFÉ
Mai Mai và Kiên ngồi nói chuyện. Trên bàn có 1 ly café và 1 trái dừa tươi.
KIÊN
  VẺ MẶT ÂN HẬN
-         Anh xin lỗi em về chuyện của anh Thắng. Bữa đó thấy báo viết là Thắng bị công an bắt, vì bức xúc nên anh mới nói với em. Không ngờ cả công an và nhà báo đều sai hết.
MAI MAI
-         Không có chi đâu anh. Nếu anh không nói thì em cũng đọc báo và biết thôi. Sự thật bây giờ đã được sáng tỏ, anh Thắng đã lập công lớn, mọi chuyện cũng qua lâu rồi anh.
KIÊN
-         Nhưng anh thấy mình hồ đồ quá. Anh tính gặp em ngay để xin lỗi, nhưng rồi phải đi công tác ra Hà Nội, mãi hôm qua mới về Sài Gòn.
MAI MAI
-         Chuyện qua rồi mà anh. Hà Nội dạo này có vui không anh? Lâu quá rồi em chưa ra lại Hà Nội.
KIÊN
  Nhìn Mai Mai tình tứ
-         Hà Nội mùa này đẹp và lãng mạng lắm. Khi nào rảnh anh sẽ đưa em ra Hà Nội chơi nghen.
MAI MAI
  Tránh cái nhìn của Kiên
-         Em cám ơn anh.
KIÊN
-          Sao em cứ khách sáo với anh thế? Anh cảm thấy em coi anh như người xa lạ.
MAI MAI
-         Đâu có, em kính phục anh Kiên học giỏi nè,  làm việc giỏi nè, thành đạt sớm nè, quan tâm giúp đỡ em nhiều nè. Em coi anh như là người anh, người thầy của em vậy.
Kiên nhìn Mai Mai chăm chú, có vẻ buồn.
Anh nhìn cổ tay Mai Mai thấy cô đang đeo 1 chiếc vòng bằng đá cẩm thạch bình thường, anh khẽ thở dài. Kiên hỏi.
KIÊN
-         Sao em không đeo chiếc vòng vàng nạm đá quý của anh mua tặng mà lại đeo chiếc vòng đá bình thường này?
MAI MAI NHÌN CỔ TAY RỒI NHÌN KIÊN.
MAI MAI
-         Vòng của anh em cất rồi. Đây là chiếc vòng cẩm thạch của ngoại cho em khi em vô học PTTH, thỉnh thỏang khi nhớ ngoại thì em đeo anh à.
KIÊN
-         Vòng của ngoại cho thì em nên cất giữ làm kỷ niệm. Em không nên đeo vì nó không hợp với em.
MAI MAI
-         Em thấy nó cũng đẹp mà anh.
Kiên lắc đầu nhưng không nói nữa. Cả 2 im lặng. Lát sau.
KIÊN
-         Chút nũa thì quên, anh có quà Hà Nội cho em đó. Anh đang để ngoài xe, để anh ra lấy vô cho em nhé.
MAI MAI
  Vui như trẻ con
-         A, thích quá, có quà Hà Nội rồi, ô mai hả anh? Em cám ơn anh Kiên.

14. NHÀ THẮNG – NỘI – NGÀY
DV: BÀ THẮM, 2 SÓNG
Bà Thắm đang coi ti vi thì anh hai Sóng ở Ngoài bước vô nhà. Anh ngồi đối diện với bà Thắm. Bà Thắm quay lại nói chuyện với con trai.
BÀ THẮM
-         Bay cứ bỏ nhà đi làm ăn miết mà cũng không nên cơm cháo gì. Hay là bay kiếm việc chi đó làm trong vùng cho gần nhà.
HAI SÓNG
-         Con chỉ có nghề xây dựng mà vùng mình ít việc lắm má à. Con đi làm ở Sài Gòn thêm 1 thời gian nữa, dành dụm đủ tiền cưới vợ rồi về luôn.
BÀ THẮM
Vẻ trách móc
-         Có ai lấy bay mà bay đòi lấy vợ. Gần 30 tuổi rồi đó.
HAI SÓNG
-         Má đừng coi thường con, con có bạn gái rồi. Lần sau con sẽ đưa về ra mắt ba má.
BÀ THẮM
  VUI MỪNG
-         Bay nói thiệt chứ?
HAI SÓNG
-         Thiệt mà. Tụi con quen nhau hơn năm nay rồi, cổ là chủ 1 quán café, là café cóc thôi.
BÀ THẮM
-         Làm gì cũng được, miễn là việc tử tế.
HAI SÓNG
-         Tụi con đang để dành tiền là để làm đám cưới và về đây mở quán má à.
BÀ THẮM
-         Được thế thì bay cũng khá rồi. Má cũng đỡ lo cho bay.
HAI SÓNG
-         Má yên tâm, con cũng gần 30 tuổi rồi. Đã đến lúc phải lo làm ăn và cưới vợ. Lần sau con sẽ đưa cổ về ra mắt ba má.
Bà Thắm nhìn hai Sóng, cặp mắt sáng lên niềm vui sướng.
BÀ THẮM
-         Bay nói đó nha. Lần sau mà về 1 mình thì má không nấu cơm cho ăn đó.
HAI SÓNG
  CƯỜI VUI
-         Chắc chắn mà má. Lẽ ra lần này cổ cùng về với con, nhưng con nhỏ nhân viên nghỉ việc đột xuất nên cổ phải ở lại coi quán.
BÀ THẮM
 Như tự an ủi
-         Chỉ cần bay có bạn gái. Không về lần này thì lần sau về cũng được.

16. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI – NGÀY
DV: GĐ, BẢO, THẮNG
PHÒNG GIÁM ĐỐC
Giám đốc, Thắng và Bảo đang ngồi ở bộ sa lon bàn công việc. Trên bàn có kẹp tài liệu.
GIÁM ĐỐC
-         Tôi đã duyệt phương án làm sân tennis, đã ký hợp đồng với nhà thầu. Tôi giao cho Bảo giám sát công việc.
Ông đưa cho Bảo kẹp tài liệu.
-         Đây là bản photo tòan bộ tài liệu liên quan đến công việc gồm: Hợp đồng, bản vẽ, danh mục và số lượng nguyên vật liệu, tiến trình thi công. Bảo phải nghiên cứu kỹ để làm việc nhé.
Bảo đón cặp tài liệu.
BẢO
-         Rõ, thưa giám đốc.
THẮNG
 VUI VẺ
-         Vậy là công ty mình sẽ có sân tennis, chú cháu mình khỏi phải đi đánh thuê nữa rồi.
GIÁM ĐỐC
-          Làm sân là để phục vụ khách, nếu không có khách chơi thì cán bộ- công nhân viên mới được phép chơi.
BẢO
-         Khi có sân nhất định em sẽ tập chơi.
GIÁM ĐỐC
-         Tốt thôi. Tôi sẽ thành lập đội tennis của công ty để sau này tổ chức giải thi đấu giao lưu.
THẮNG
-         Chú sẽ tập cho cháu nhé, để cháu đấu với thằng Tòan.
GIÁM ĐỐC
-         Ok . Cháu còn trẻ, khỏe, nếu năng luyện tập thì sẽ tiến bộ nhiều.
-         Bảo về phòng làm việc nhé, Thắng ở lại chú nói chuyện thêm.
Bảo đứng dậy.
BẢO
-         Em chào anh, chào Thắng.
Bảo đi ra. Còn giám đốc và Thắng.
GIÁM ĐỐC
-         Chú ủng hộ phương án vừa làm việc vừa đi học khóa nghiệp vụ QTKD thời hạn 6 tháng của cháu. Nhưng cháu sẽ rất vất vả.
THẮNG
-         Chú yên tâm. Từ đây sang Vũng Tàu hơn 70 km, cháu chạy xe máy có hơn 1h thôi. Khi đi học cháu sẽ ăn, nghỉ tại công ty luôn.
GIÁM ĐỐC
-         Cũng tốt, được 1 công đôi việc. Tuy nhiên sau này cháu nhất định phải đi học hệ đại học.
THẮNG
-         Dạ, cám ơn chú. Cháu cũng muốn đi học đại học, nhưng lúc này cả gia đình cháu và công ty có nhiều việc quá. Cháu không yên tâm đi học chú à.
GIÁM ĐỐC
NHÌN THẮNG TRỪU MẾN
-         Cháu luôn lo nghĩ đến người khác, nhưng cũng phải biết lo cho bản thân thì mới lưỡng tòan cháu à.
THẮNG
( cười )
-         Thì cháu vẫn khỏe mạnh, sống tốt và làm việc tốt mà chú. Cháu thấy chú còn lo cho cháu và mọi người nhiều hơn ấy chứ.
GIÁM ĐỐC
 CƯỜI, ĐỔI CHỦ ĐỀ
-         Cháu và Mai Mai thế nào rồi?
THẮNG
 BẺN LẼN
-         Vẫn bình thường chú, bọn cháu có gì đâu.
GIÁM ĐỐC
-         Mai Mai là cô gái tốt, xinh đẹp. Mai Mai có tình cảm với cháu, nó rất quan tâm tới cháu. Chỉ tại cháu mặc cảm mà lẩn trách nó thôi.
THẮNG
-         Cháu thấy mình không xứng với cô ấy chú à.
GIÁM ĐỐC
-         Tại cháu nghĩ vậy thôi chứ chú thấy 2 đứa cũng xứng đôi lắm.
THẮNG
  ĐỎ MẶT
-         Vì chú thương cháu nên chú nghĩ thế. Với cháu thì cô ấy quá cao xa.
Giám đốc nhìn Thắng thông cảm.

17. CAFÉ VŨNG TÀU – NỘI – ĐÊM
DV: NGỌC, NAM GIANG, QC
Linh Ngọc và Nam Giang ngồi trong quán café. Trên bàn có 1 ly nước ngọt và 1 ly café uống dở. Nét mặt cả 2 người đều không vui.
NAM GIANG
-         Anh thấy em thay đổi nhiều quá.
LINH NGỌC
-         Anh nghĩ thế thôi chứ em vẫn bình thường.
NAM GIANG
 ( ghen )
-         Bình thường sao? Nhiều lần anh đt em không bốc máy, em hay đi chơi với những người đàn ông khác, nằm bên anh mà em vẫn nhắn tin cho bạn trai.
LINH NGỌC
 Chảnh, lý sự
-         Tại anh ghen nên anh cứ suy diễn lung tung. Đây là năm học cuối nên em phải bận học nhiều hơn. Em lớn hơn thì em phải có quan hệ bạn bè nhiều hơn. Bộ anh muốn em là trẻ con mãi sao?
NAM GIANG
-         Không phải thế. Anh đã là 1 đại gia trong giới làm dự án và bất động sản ở Vũng Tàu, anh đã và sẽ lo cho em nhiều thứ. Như vậy vẫn chưa đủ sao Ngọc?
-          Anh muốn em trưởng thành nhưng vẫn dễ thương như trước.
LINH NGỌC
( hờn ghen )
-         Cuộc đời biết thế nào là đủ hả anh? Anh muốn em dễ thương, còn anh thì sao? Anh cũng đi ăn nhậu bia ôm, karaoke ôm? Anh tuyển nhân viên nữ mới trẻ, đẹp. Như thế thì anh có chung tình với em không?
NAM GIANG
( giải thích )
-         Anh đi quan hệ làm ăn thì phải ăn nhậu mới được việc. Tuyển nhân viên mới là do nhu cầu công việc. Khi nào em ra trường thì về làm thư ký cho anh, em sẽ biết rõ mọi quan hệ của anh.
LINH NGỌC
  TRÁCH
-         Anh chỉ muốn em là bồ nhí thôi, anh đâu có muốn cưới em làm vợ?
NAM GIANG
-         Tại em còn đang học. Để em học xong, về làm việc cho anh rồi bọn mình sẽ cưới nhau.
LINH NGỌC
-         Nói như anh thì chuyện đó còn xa vời quá anh ơi.
Nam Giang nhìn Linh Ngọc thở dài, khẽ lắc đầu.

18.      NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
DV: BÀ THẮM, NVBĐ
BUỔI SÁNG
Anh nhân viên bưu điện chạy xe máy mang điện hoa tới, con vàng chạy ra nhìn anh ve vẩy đuôi. Anh ta nhìn vô nhà kêu to.
NVBĐ
-         Có ai ở nhà không? Bác Sáu ơi?
Không có tiếng trả lời nhưng có tiếng mở cửa, bà Thắm từ trong nhà đi ra. Anh NVBĐ nhanh miệng.
-         Bác Sáu ra nhận điện hoa nè.
BÀ THẮM
-         Bữa nay chủ nhật rổi hả?
-         Ai đó không biết mệt hay sao hả trời?
NVBĐ
-         Có điện hoa là nhà bác có niềm vui đó bác. Anh Thắng được mọi người yêu mến nên tỏ lòng ngưỡng mộ. Chứ như cháu nè, cả đời đi phát hoa mà chẳng được ai tặng hoa cả.
BÀ THẮM
 ( nhận hoa )
-         Thằng Thắng bây giờ đi học, ăn nghỉ trong công ty, thỉnh thoảng mới về nhà. Hay là lần sau anh chuyển vào công ty cho nó.
NVBĐ
-         Không được đâu bác ạ. Địa chỉ gửi là nhà bác nên cháu vẫn phải đưa đến đây.
Anh ta vui vẻ.
-         Bác biết không? Nhờ có người gửi điện hoa cho anh Thắng mà cháu mới có việc làm thường xuyên đó.
BÀ THẮM
-         Ờ, chẳng biết người gửi là ai nhỉ? Già hay trẻ? Trai hay gái? Suốt mấy năm nay chắc tốn nhiều tiền lắm đây.
-         Sao họ không tới nhà chơi mà cứ phải gửi hoa?
NVBĐ
-         Gửi hoa hồng thì chỉ là con gái thôi bác ơi. Có lẽ họ ở xa, không tới được nên mới gửi điện hoa.
Anh ta sực nhớ đến công việc.
-         Ấy chết, mải nói chuyện vui với bác. Cháu phải đi đây. Chào bác Sáu.
BÀ THẮM
 CŨNG VUI
-         Chào anh. Anh đi vui vẻ nhé.

19.      NHÀ HÀNG CỦA TÒAN – NGOẠI/ NỘI – NGÀY
DV: TÒAN, TUYỀN, NGỌC, QC
BUỔI CHIỀU.
* NGOẠI.
 Giờ này quán vắng. Tòan đi lang thang trong quán, anh đi ra cổng nhìn trời, ngắm đất thì Tuyền và Linh Ngọc chạy xe máy tới. Tòan chạy ra đón.
TÒAN
-         Chào 2 người đẹp. Cơn gió nào thổi 2 bà tới đây thế?
LINH NGỌC
 ( dựng xe )
-         Gíó hải sản thổi mùi thơm quá đưa tụi tôi tới đó.
TUYỀN
 HÙA VÀO
-         Đúng rồi, sinh viên tụi tôi lúc nào bụng cũng đói.
TÒAN
-         Ha ha ! Xin về quán tôi thực tập thì được ăn ngán luôn.
2 cô đi vô cửa quán.
LINH NGỌC
 RA VẺ CHẢNH
-         Tụi này mà đi thực tâp là phải vô mấy công ty du lịch, có hồ sơ đóng dấu đỏ trót, được hướng dẫn, đón tiếp đàng hòang. Chứ cái quán cóc của ông thì xi nhê gì?
TUYỀN
CŨNG VÊNH MẶT
-         Có công ty còn trả lương cao cho tụi này đó.
TÒAN
 CŨNG VÊNH VÁO
-         Mấy công ty đó chỉ được cái vỏ thôi. Nhà hàng của tôi cũng lên DNTN rồi nha, tôi cũng có củ khoai tròn hẳn hoi nha. 2 bà thích chứng gì thì đưa đây, tôi đóng mộc cho.
LINH NGỌC
-         Ái chà, không ngờ Tòan thiếu gia bây giờ đã thành doanh nhân rồi ha.
TUYỀN
-         Doanh nhân gì mà keo thế hả? Tính cho tụi này hít gió mãi sao? Có gì uống được thì mang ra đây.
TÒAN
 NGHIÊNG MÌNH RẤT ĐIỆU
-         Xin mời 2 cô nương vô tiểu quán, tiểu nhị này xin hân hạnh được phục vụ ạ.
2 cô gái cười ha hả đi vô quán.
* NỘI.
Ba người ngồi vô bàn, cô phục vụ mang nước đến để lên bàn mời rồi quay đi. 2 cô gái uống nước.
TÒAN
-         Ở Vũng Tàu các bà có hay gặp thằng Thắng không?
LINH NGỌC
-         Gặp có 1 lần à. Ảnh học buổi chiều, học xong là về công ty luôn nên không có thời gian để đi chơi với tụi tôi.
TÒAN
-         Dạo này tôi cũng ít gặp nó vì nó ăn, ngủ ở trong công ty, ít về nhà.
TUYỀN
-         Tội nghiệp, ảnh lúc nào cũng bận.
TÒAN
-         Vì nó là lao động chủ lực của cả nhà, lại còn làm công tác xã hội nữa. Chưa kể là đam mê luyện võ và chơi đàn bầu.
LINH NGỌC
-         Để tôi đt cho ảnh tối nay về đây để nhóm ta gặp mặt cho đông đủ.
TÒAN
-         Đúng rồi, bà đt cho nó đi. Giờ tụi mình vô viếng thày Ba, thăm cô Ba trước nha. Cô Ba sắp sanh em bé rồi đó.
TUYỀN
-         Đi thôi, vô nhà cô Ba rồi đợi anh Thắng về.
Họ đứng dậy, ra lấy xe máy chạy đi.

20. NHÀ ÔNG THÀNH – NGOẠI - ĐÊM
DV: MM, BÀ LAN
Mai Mai và bà Lan đi dạo quanh bờ hồ.
MAI MAI
-         Ở Sài Gòn con thèm đi dạo mà không có chỗ đi má à. Về đêm đường vắng nhưng lại sợ cướp. Ở trong phòng nhiều người mệt lắm.
BÀ LAN
-         Sài Gòn càng ngày càng ô nhiễm, kẹt xe, ngập nước. Má lên trển là thấy chóng mặt, u đầu, chỉ mong xong việc để về nhà.
MAI MAI
-         Con cũng không thích Ở Sài Gòn đâu. Ở nhà mình thoáng mát, sạch sẽ và khí hậu trong lành nên quen rồi má.
BÀ LAN
-         Con ráng học thêm ngành quản trị du lịch. Ba má đã quyết định xây khách sạn ở Vũng Tàu rồi. Sau này con thích thì về đó làm việc.
MAI MAI
-         Vâng, ba cũng đã nói với con rồi. Ở Sài Gòn con mới thấy thích Vũng Tàu, thích biển hơn.
2 má con đi thêm 1 vòng quanh bờ hồ rồi ngồi xuống ghế đá nghỉ. Bà Lan chuyển đề tài.
BÀ LAN
-         Quan hệ của con và Kiên sao rồi.
MAI MAI
 HƠI LÚNG TÚNG
-         Bọn con vẫn bình thường má. Chỉ là anh em bạn bè thôi mà.
BÀ LAN
 Nhìn Mai Mai
-         Má thấy nó rất quan tâm con, nó thương con ra mặt đó.
MAI MAI
  Tránh cái nhìn của má
-         Anh Kiên hay lên Sài Gòn thăm con, ảnh rất tốt với con, nhưng tụi con vẫn quan hệ với nhau như bạn bè mà thôi.
BÀ LAN
-         Kiên là chàng trai tốt, có tài, gia đình danh gía. Tuy nhiên má thấy nó cũng có nhược điểm là kiêu căng và hãnh tiến.
MAI MAI
-         Con cũng có cảm giác như má. Con rất phục ảnh nhưng đôi khi cũng thấy khó chịu trước thái độ kiêu căng của ảnh.
-          Mình đi dạo tiếp nha má.
2 má con lại đứng dậy, đi dạo quanh bờ hồ.
BÀ LAN
-         Người có tài thì hay tự mãn.
-         Con có thường đt hỏi thăm gia đình anh Thắng không?
MAI MAI
Hơi lúng túng
-         Có má. Thỉnh thoảng con cũng đt cho 2 bác… và …anh Thắng. Ảnh đang đi học nghiệp vụ QTKD ở Vũng Tàu má à.
BÀ LAN
-         Nghe ba nói Thắng làm việc tốt lắm, chơi đàn bầu thì tuyệt hay.
MAI MAI
 NHÌN LÊN TRỜI, MƠ MÀNG
-         Dạ.
Bà Lan nhìn cô con gái, gật đầu, khẽ mỉm cười.
BÀ LAN
-         Trong 2 đứa đó con thích đứa nào hơn?
     MAI MAI
 Ra vẻ không hiểu
-         Má muốn nói ai?
BÀ LAN
-         Thì thằng Thắng và thằng Kiên đó, con thích đứa nào hơn?
MAI MAI
 Mắc cỡ
-         Con không biết. Không nói chuyện với má nữa, con vô học bài đây.
Nói xong cô chạy vô nhà.

21.  CÔNG TY DU LỊCH – NGOẠI - ĐÊM
DV: GĐ, THẮNG
BỜ BIỂN VỀ ĐÊM
Trời đẹp, trăng thanh, gió mát, sóng vỗ ì ào. Thắng và giám đốc ngồi nhìn ra biển. Bên cạnh Thắng là cây đàn bầu. Cả 2 đều im lặng chiêm ngưỡng thiên nhiên.
Lát sau giám đốc lên tiếng.
GIÁM ĐỐC
-         Biển lúc nào cũng đẹp. Chẳng thế mà tất cả các bài hát, bài thơ về biển đều hay.
THẮNG
-         Dạ, chú đọc nhiều nên chú biết nhiều. Cháu chỉ biết có mấy bài hát, bài thơ về biển thôi.
GIÁM ĐỐC
-         Có nhiều thi hào trên thế giới viết về biển. Ở Nga có Puskin, Lermantốp. Ở Đức có Henrich Hainer. Ở Việt Nam có Xuân Diệu, Xuân Quỳnh. Họ đều để lại cho nhân loại những tác phẩn bất hủ về biển. Chú rất thích bài thơ ngắn “ Cánh Buồm Trắng” của Lermantốp.
THẮNG
-         Cháu không biết, chú đọc cho cháu nghe đi
GIÁM ĐỐC
  NHÌN RA BIỂN, MƠ MÀNG . Ông  đọc lời dịch bằng tiếng Việt.
-         Buồm ai đó cô đơn trắng toát.
-         Lướt trong sương xanh ngắt biển khơi
-         Tìm chi ở chốn xa xôi
-         Còn chi để lại khi rời quê hương.
Ông đọc xong, Thắng mơ màng mãi sau mới lên tiếng.
THĂNG
-         Bài thơ hay quá, hay tuyệt. Chắc chú đã đi nhiền nơi trên thế giới?
GIÁM ĐỐC
-         Chú đã đi nhiều. Vì mê du lịch nên chú mới làm du lịch.
THẮNG
-         Cháu chưa được đi đâu xa cả, cháu mong có dịp được đi Đà Lạt, Vịnh Hạ Long.
GIÁM ĐỐC
-         Khi nào công ty có tour tới đó chú sẽ cho cháu đi theo. Cháu phải học lái xe và tiếng anh nữa nhé. Làm du lịch chuyên nghiệp thì phải giỏi 2 thứ đó.
THẮNG
-         Cháu sẽ cố gắng.
GIÁM ĐỐC
-         Bây giờ cháu đàn cho chú nghe mấy bài về biển nhé.
THẮNG
-         Dạ.
Anh ngồi ngay ngắn, kê đàn cẩn thận rồi bắt đầu đàn bài “ Tiếng Đàn Bầu ”. ( đàn hết bài )

                                                            HẾT TẬP 27



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét