Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Kịch bản HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG Tập 8

Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải

1.       PHÒNG BỆNH THẮNG – NỘI – NGÀY
 CHIỀU
Ông Thành nhìn mọi người trong phòng.
ÔNG THÀNH
            - Chào chị ! Chào hai cậu !
MAI MAI
            Cháu chào bác! Em chào hai anh !
Bà Thắm nhìn ông Thành hơi ngạc nhiên, bà nhìn sang Mai Mai.
BÀ THẮM
            Chào anh, chào cháu ! Anh là.. là
MAI MAI
            Dạ thưa bác! Đây là ba của cháu ạ.
Bà Thắm hiểu ra, bà gật đầu mời.
BÀ THẮM
            Mời anh, mời cháu vô chơi.
Hai người từ từ đi vô bàn.
Từ nãy đến giờ 2 chàng trai đều ngồi im lặng. Tòan thầm công nhận là cô bé rất đẹp và dễ thương. Còn Thắng thì khi nhìn thấy Mai Mai tim cậu đã đập lọan nhịp, tay run run, cậu chỉ biết ngắm nhìn cô bé mà không biết chuyện gì ở xung quanh.
Ông Thành chủ động đi tới bàn gặp 2 chàng trai. Ông xúc động.
ÔNG THÀNH
            Chào hai cậu !
             Chào Thắng !
Ông đưa tay bắt tay Tòan trước, rồi đứng trước mặt Thắng xúc động đưa cả 2 tay cầm lấy tay Thắng.
ÔNG THÀNH
            Thắng ! Tôi cám ơn cậu đã tái sinh ra tôi và bé Mai. Tôi không biết lấy gì để đền đáp công ơn của cậu.
Thắng lúc này đã bình tĩnh lại, cậu mời ông Thành và Mai Mai ngồi xuống ghế, còn cậu tới ngồi xuống thành giường.
THẮNG
 Khiêm tốn
            Mời chú và Mai Mai ngồi chơi. Chú đừng nói thế. Đó là công việc của cháu. Cháu ăn lương để làm việc đó mà chú.
ÔNG THÀNH
            Nhưng không phải ai cũng làm được như cháu. Cháu thấy trong người thế nào ? Vết thương còn đau không ?
THẮNG
 RA VẺ KHỎE
            Cháu khỏe rồi chú a, vết thương đã bớt đau. Cháu đang  muốn xuất viện.
ÔNG THÀNH
QUAN TÂM
            Dự tính của cháu và gia đình sau này thế nào ?
THẮNG
            Dạ, đợi vết thương lành cháu sẽ xin công ty cho đi làm tiếp thôi ạ.
ÔNG THÀNH
 CHÂN TÌNH
            Cháu điều trị cho khỏe hẳn đã. Cháu cho chú được quan tâm giúp đỡ cháu chút ít nhé. Chúng ta bây giờ đã là người cùng hội rồi. Được không Thắng ?
THẮNG
THẬT TÌNH
            Có gì đâu chú. Cháu ổn rồi mà. Viện phí thì đã có công ty thanh tóan. Đã có má và út Lành chăm sóc cháu. Chú đừng bận tâm.
Ông Thành nhăn trán có vẻ khó nghĩ. Ông quay sang bà Thắm.
ÔNG THÀNH
            Chì vì chúng tôi mà chị phải cực khổ quá, tôi không biết phải làm gì để đền đáp công ơn của chị và gia đình. Chị cho phép tôi được coi Thắng như con em trong nhà nhé.
BÀ THẮM
            Cám ơn anh đã thương cháu. Vâng, có dịp nào rảnh mời anh chị và cháu về nhà tôi chơi. Trước lạ sau quen mà.
ÔNG THÀNH
            Tôi rất áy náy. Mong chị và cháu hãy nhận ở gia đình chúng tôi chút ít lòng thành, gọi là phụ tiền thuốc men. Mong chị nhận cho chúng tôi vui lòng.
Ông Thành lấy từ trong túi ra một phong bì rất đẹp, dày đưa cho bà Thắm. Thắng nhìn thấy liền ngăn lại
THẮNG
            Má, má không được lấy.
  Với ông Thành
            Chú đừng làm thế. Cháu không đồng ý đâu.
Ông Thành bối rối cất phong bì vào túi, vẻ khó sử. Nhưng rồi ông nói vui.
ÔNG THÀNH
            Chị và cháu làm khó cho tôi quá. Thôi được, phong bì không lấy, nhưng quà của bé Mai thì chị và Thắng phải nhận đó nhé.
  Với Mai
             Con lấy trái cây gọt cho bác và 2 anh ăn đi con.
Mọi người đều cười vui vẻ. Mai Mai và bà Thắm lấy trái cây cho mọi người cùng ăn. Thỉnh thỏang cô bé lại nhìn trộm Thắng.
BÀ THẮM
            Cháu gái nhiêu tuổi ? Cháu học lớp mấy rồi ?
MAI MAI
            Dạ, cháu gần 17 tuổi rồi ạ. Năm tới cháu học lớp 11 ạ.
BÀ THẮM
            Cháu cùng tuổi với út Lành nhà bác. Cháu ngoan và khéo lắm. Bác chắc là cháu học giỏi.
MAI MAI
 E THẸN
            Dạ, năm rồi cháu đạt học sinh suất xắc ạ.
Bà Thắm và Tòan, Thắng đều tỏ ý thám phục. Tòan từ đầu đến giờ chỉ im lặng, bây giờ lên tiếng tía lia.
TÒAN
            Anh xin bái phục em sát đất. Bọn anh kém em xa, giỏi như lớp phó học tập của anh cũng chỉ đạt học sinh giỏi mà thôi.
  Trêu Thắng  
            Nè Thắng ! sao ông lại tìm cớ làm quen được với cô bé vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang thế hả ? Lù khù như ông ai dè cũng có tài năng đột xuất.
Cậu nhìn Thắng và Mai Mai chọc thêm.
            Lúc đó có tôi ở đó thì chưa chắc đã tới lượt ông cứu cô bé này. Hoặc ít nhất thì ông phải đánh bại được tôi đã.
Mọi người cười ồ. Thắng và Mai Mai đều đỏ mặt mắc cỡ.

2.       PHÒNG BÁC SĨ- NỘI – NGÀY
Sau khi thăm Thắng, ông Thành và Mai Mai sang phòng bác sĩ để hỏi thăm tình hình sức khỏe và vết thương của Thắng. Tới cửa phòng ông Thành đưa tay gõ cửa. Từ trong có tiếng vọng ra.
TIẾNG OFF
            Mời vào.
Ông Thành va Mai mở cửa đi vô.
ÔNG THÀNH- MAI MAI
            Chào bác sĩ !
            Cháu chào bác sĩ !
BÁC SĨ
 NGẨNG ĐẦU NHÌN RA
            Ông và cô gặp tôi có việc gì không ?
ÔNG THÀNH
            Xin lỗi bác sĩ, tôi xin làm phiền bác sĩ ít phút. Tôi muốn hỏi thăm về bệnh tình của cậu Thắng HIỆP SĨ ạ.
BÁC SĨ
            Mời anh và cháu ngồi.
ÔNG THÀNH- MAI MAI
 NGỒI XUỐNG XA LONG
            Cám ơn bác sĩ.
BÁC SĨ
            Cậu Thắng đã hồi phục nhanh vì cậu ta có thể trạng rất tốt. Nhưng vết thương trên mặt thì cần có thêm thời gian để phục hồi.
ÔNG THÀNH
            Tốt quá. Cũng nhờ có bác sĩ và mọi người giúp đỡ. Tôi xin thay mặt Thắng và gia đình cảm ơn bác sĩ. Có chút lòng thành xin gửi bác sĩ để bồi dưỡng cho anh chị em trong viện. Mong bác sĩ nhận cho.
Ông Thành lấy ra 1 phong bì mỏng đưa cho bác sĩ, bác sĩ ngại, không nhận.
BÁC SĨ
            Không được. Cám ơn anh, nhưng tôi không thể nhận.
Nhưng ông Thành cố ép.
ÔNG THÀNH
            Mong bác sĩ nhận cho. Chúng tôi không có điều kiện ở đây chăm sóc cho Thắng. Bác sĩ hãy nhận số tiền này để mua các lọai thuốc tốt nhất điều tri cho Thắng giúp chúng tôi. Rất mong bác sĩ hiểu cho.
BÁC SĨ
            Ông đã nói vậy thì tôi xin nhận để mua thuốc tốt cho Thắng. Ông yên tâm, Thắng là trường hợp đặc biệt nên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
ÔNG THÀNH- MAI MAI
            Cám ơn bác sĩ. Tôi không phiền bác sĩ nữa. Chào bác sĩ.
             Cháu chào bác sĩ.
BÁC SĨ
            Chào anh. Chào cháu.
Ông Thành bắt tay bác sĩ, cùng Mai Mai ra về.

3.       PHÒNG GIÁM  ĐỐC– NỘI – NGÀY
Giám đốc công ty, bác trưởng phòng bảo vệ  và bác sĩ đang ngồi bàn việc.
GIÁM ĐỐC
  NGHIÊM TÚC
            - Theo hợp đồng lao động thì bây giờ Thắng không còn là nhân viên của công ty ta nữa. Nhưng cậu ta vì cứu khách của công ty và bị thương, cho nên chúng ta phải có trách nhiệm với cậu ấy.
TRƯỞNG PHÒNG
            Báo cáo anh. Thắng làm việc rất tốt. Thắng đã bắt được 2 tên trộm, cứu sống hai vị khách  Vip của công ty. Hành động dũng cảm, quên thân cứu người của Thắng đã nâng tầm uy tín của công ty chúng ta đó ạ.
             
                                GIÁM ĐỐC
            Tôi biểu dương việc làm nghĩa hiệp của Thắng. Tôi quyết định thưởng cho Thắng 5 triệu đồng.
 Với trưởng phòng bảo vệ
            Anh sang phòng kế toán nhận tiền và mang vào viện cho Thắng nhé.
TRƯỞNG PHÒNG BV
            - Cám ơn anh, tôi sẽ làm ngay.
GIÁM ĐỐC
HỎI BÁC SĨ của công ty.
            - Vết thương trên mặt Thắng nghiêm trọng lắm hả bác sĩ?
BÁC SĨ
            - Báo cáo anh, rất nghiêm trọng. Sẽ để lại vết sẹo lớn và sâu.
GIÁM ĐỐC
            - Có cách gì khắc phục được không?
BÁC SĨ
            - Muốn phục hồi thì phải ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ và chi phí rất cao.
GIÁM ĐỐC
 CẮN MÔI

            Căng quá nhỉ? Thôi được, việc này sẽ tính sau.
  Với trưởng phòng BV
             Sau khi Thắng lành bệnh, tôi sẽ nhận Thắng vào làm việc tiếp. Anh nói chuyện này với Thắng coi ý cậu ta thế nào nhé.
TRƯỞNG PHÒNG BV
            - Vâng, thưa anh. Tôi cũng muốn như thế.
GIÁM ĐỐC
            - Cám ơn các anh. Các anh về phòng làm việc nhé.
Mọi người đứng dậy bắt tay nhau, chào ra về.

4. PHÒNG THẮNG – NỘI – NGÀy
Buổi chiều
Thắng và bà Thắm đang ngồi xem tivi. Có tiếng guốc chân con gái chạy lộc cộc tới cửa phòng. Có tiếng gõ cửa, cánh cửa chưa mở ra thì có tiếng lanh lảnh đã vọng vào.
ÚT LÀNH 
 TIẾNG VỌNG VÔ
            Má, anh Tư khỏe hôn?
Tiếng nói vừa dứt thì út Lành đã buớc vào trong phòng. Bà Thắm, Thắng, chưa kịp lên tiếng thì út Lành đã tía lia.
ÚT LÀNH
            Anh Tư! Anh Tư…Báo  Bà Rịa – Vũng Tàu nè. Có bài báo viết về anh Tư nè. Báo viết là HIỆP SĨ LÀNG CHÀI cứu người chết đuối ở công ty du lịch nè. Anh Tư oai dữ hôn.
BÀ THẮM
            Trời đất, cái miệng bay tía lia, làm tao không hiểu gì hết.
ÚT LÀNH
 ĐƯA TỜ BÁO RA
            Má thì…Đây nè, báo viết về anh Tư nè.
BÀ THẮM
            Bay đọc cho tao nghe coi. Chứ mắt tao đâu có đọc nổi.
Út Lành cầm tờ báo lên, cô đi đi lại lại đọc cho bà Thắm nghe hết bài báo. Bà Thắm nghe xong gật đầu sung sướng.
BÀ THẮM
            Ừ, báo viết hay thiệt.
Thắng nãy giờ ngồi im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
THẮNG
            Chuyện có xíu thôi mà, họ bày vẽ chi cho to chứ.
ÚT LÀNH
            Xíu sao đựơc anh Tư, anh cứu hai mạng người lận. Người ta nói “ Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”đó.
BÀ THẮM
 CƯỜI SƯỚNG
            Kha kha! Xin cô! Cô học đựơc lý sự ở đâu thế?
Mấy mẹ con cùng cười.

5. QUÁN CÀ PHÊN  BIỂN – NỘI – NGÀY
Quán cà phê vẫn như  mọi ngày. Toàn, Linh Ngọc, Tuyền ngồi im lặng không nói gì hết, cả ba người cứ nhìn nhau, vẻ nôn nóng. Bỗng cả ba cùng nói một lúc.
CẢ BA NGƯỜI
            Tốt nghiệp rồi !
Toàn sung sướng, cậu hí ha, hí hởi. Cả bọn cười vui.
TOÀN
            Kiểu này phải ăn mừng mới đựơc.
LINH NGỌC
            Lần này Toàn thiếu gia có dịp khao bạn bè đi chứ?
TOÀN
  VUI
            Tất nhiên rồi. Ngày thường Toàn thiếu gia này còn hào phóng, nay ngày trọng đại như vầy mà Toàn thiếu gia này im lặng đựơc hay sao.
TUYỀN
  BỖNG NHÍU MÀY
            Tôi đề  đề nghị đợi anh Thắng ra viện đã. Cả nhóm chúng ta tập trung đông đủ tổ chức liên hoan, mừng chúng ta tốt nghiệp, mừng anh Thắng ra viện.
LINH NGỌC
            Đồng ý.
             
TOÀN
            Đợi Thắng ra viện ta mở tiệc lớn. Còn bữa nay tôi đãi tiệc nhỏ hai bà một chầu Bê thui. Bữa nay lên Long Hải nha?
LINH NGỌC
  LƯỜM TÒAN
            Tôi biết liền mà, lên trển để ông đón người đẹp Giáng Hương phải hôn?
TOÀN
  CƯỜI
            Ka ka ka ! Bà hiểu bụng tôi mà. Bà không yêu tôi thì tôi phải theo người khác. Đừng có ghen nha.
LINH NGỌC
  CHẨU MÔI
            Ai mà thèm ghen. Tôi còn mừng cho ông nữa đó.
TUYỀN
            Thôi, tôi đói bụng rồi. Ta đi thôi.
TOÀN
            Bà Ngọc đèo bà Tuyền, còn tôi phải đi đón người đẹp của tôi. Ai lên trước thì cứ chọn bàn kêu món ăn trước nha.
Mọi người lên xe phóng đi.

6. QUÁN BÊ thui LONG HẢI – NGỌAI/NỘI – NGÀY
Quán đông khách, Linh Ngọc và Tuyền đến trước, ngồi vào bàn.
LINH NGỌC
            Tôi với bà chọn đồ ăn trước nha?
TUYỀN
            Thôi, đợi họ tới gọi luôn thể.
Lúc sau, Toàn, Giáng Huơng, theo sau là anh chàng Tùng, ngó nghiêng đi vô, tới bàn Tuyền, Ngọc đang ngồi.
tùng- GIÁNG HƯƠNG
LANH LẸ
            Chào hai bạn. Hai bạn khỏe không? Chúc mừng hai bạn  đã tốt nghiệp nha.
TUYỀN – NGỌC
            Chào Giáng Hương. Cám ơn Hương!
            Chào anh Tùng. Cám ơn anh Tùng!
Toàn kéo ghế mời hai bạn mới ngồi xuống, hỏi Tuyền, Ngọc.
TOÀN
            Hai bà kêu món ăn chưa?
TUYỀN – NGỌC
            Tụi tôi đợi ông đó, chủ xị mà.
TOÀN
            Ok.
  Kêu lớn
             Phục vụ!
Anh phục vụ đi tới lễ phép hỏi.
PHỤC VỤ
            Các anh dùng gì ạ?
TOÀN
            Cho 5 chai bia Sài Gòn, 1 dĩa Bê thui, 1 sào lăn, 1 lẩu thập cẩm.
Anh phục vụ gật đầu rồi quay đi. Lát sau anh phục vụ mang bia đến, rồi gắp đá bỏ vào ly, rót bia ra ly. Trong bàn mọi người nói chuyện xôn xao.
TÙNG
            Chúc mừng các bạn nha. Nào, đề nghị nâng ly.
tuyỀN- ngọc
            Cám ơn anh Tùng!
TẤT CẢ
            Dô ! Dô !
Mọi người uống bia. Đặt ly xuông bàn Tùng hỏi to.
TÙNG
            Các bạn tính thi vô đại học nào?
TOÀN
            Tôi quyết định thi vào đại học Bà Rịa- Vũng Tàu cho gần nhà.  Linh  Ngọc thi vô trường cao đẳng nghề du lịch Vũng Tàu. Còn bà Tuyền thi vô nghành kế toán đại học kinh tế tp. HCM, nguyện vọng 2 của cổ cũng vào cao đẳng nghề du lịch Vũng Tàu.
GIÁNG HƯƠNG
            Có người nói với tôi là đã tốt nghiệp phổ thông từ năm ngoái đó.
Toàn cười kha kha.
TOÀN
            Không nói vậy thì làm sao người đẹp mê tôi chứ?
GIÁNG HƯƠNG ( nhìn tòan)
            Ai mà thèm mê, đồ đáng ghét.
Mọi người cười vui.

7. BỆNH VIỆN, PHÒNG BÁC SĨ – NỘI – NGÀY
Giám đốc công ty du lịch đang ngồi nói chuyện với  bác sĩ.
GIÁM ĐỐC
            Theo bác sĩ thì Thắng đã xuất viện đựơc chưa?
BÁC SĨ
            Có thể xuất viện đựơc rồi. Cậu ta về nhà điều trị theo huớng dẫn của tôi. Tôi sẽ trực tiếp về nhà cậu ta để kiểm tra theo định kỳ.
GIÁM ĐỐC
            Ta nên nói rõ cho cậu ta biết sự thật về vết thương trên mặt không bác sĩ?
BÁC SĨ
            Phải nói riêng cho cậu ta biết, tôi đã theo dõi tình hình của cậu ấy, tôi tin là cậu ta sẽ chấp nhận thực tế. Đó là một thanh niên có bản lĩnh. Thú thật, là tôi rất ngại nói ra điều này.
Vị giám đốc trầm tư suy nghĩ.
GIÁM ĐỐC
            Thôi đựơc. Tôi sẽ cùng anh nói chuyện với Thắng.
BÁC SĨ
            Để tôi cho người gọi cậu ta đến đây.
            Nhưng với bà Thắm thì ta nên dấu vì bà thương yêu Thắng lắm mà lại bị yếu tim. Tôi sẽ có cách dấu vết thương cho đến ngày lành hẳn.
Giám đốc gật đầu. Bác sĩ nhấc điện thoại lên, điện thoại cho y tá trực.
BÁC SĨ
            Alô. Y tá trực phải không? Đến phòng cậu Thắng HIỆP SĨ mời cậu ta lên phòng tôi ngay.
Bác sĩ và vị giám đốc ngồi nhâm nhi trà đợi Thắng.
Một lát sau có tiếng gõ cửa.
BÁC SĨ
            Mời vào.
Cửa mở, Thắng đi vào cúi chào hai người.
Bác sĩ chỉ tay mời Thắng ngồi xuống ghế.
BÁC SĨ
             Thắng ngồi xuống đây. Chúng ta nói chuyện chút nhé?
THẮNG
 NGỒI XUỐNG
            Bác sĩ, cháu đựơc xuất viện phải không?
BÁC SĨ
            Đúng vậy. Sức khỏe của cậu đã phục hồi. Nhưng hôm nay, tôi và ông giám đốc muốn nói chuyện riêng với cậu như những người đàn ông.
Thắng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn với mình, cậu hỏi nhỏ.
THẮNG
            Có chuyện gì vậy bác sĩ?
Vị giám đốc nãy giờ ngồi im lặng, bây giờ lên tiếng.
GIÁM ĐỐC
            Thắng! Cháu phải hết sức bình tĩnh, để nghe bác sĩ nói. Chú tin ở cháu.
Thắng im lặng lo lắng nhìn qua bác sĩ.
BÁC SĨ
            Chú muốn nói thật cho cháu biết là vết thương trên mặt của cháu khá nặng. Với khả năng của chú và nền y học nước nhà, không thể giúp cho cháu đựơc. Muốn phục hồi cho cháu, thì cháu phải ra nước ngoài làm phẫu thuật. Như thế rất tốn kém. Hy vọng sau này, chúng ta sẽ có đủ tiền để làm phẫu thuật cho cháu.
THẮNG
 LO LẮNG
            Ý bác sĩ là…mặt cháu sẽ bị….
BÁC SĨ
            Đúng vậy! Nửa bên trái mặt cháu sẽ bị biến dạng, vết sẹo sẽ rất lớn. Nhưng nếu có đủ phương tiện và kỹ thuật thì vẫn có thể phục hồi như trứơc.
GIÁM ĐỐC
 KHUYÊN GIẢI
            Cháu hãy về nhà điều trị cho khỏe, sau đó trở lại công ty làm việc. Nếu  làm việc tốt, cháu sẽ tích lũy đựơc tiền, công ty sẽ giúp cháu ra nước ngoài làm phẫu thuật.
THẮNG
            Sẽ tốn kém lắm phải không chú? Hết khoảng bao nhiêu tiền?
BÁC SĨ
            Có lẽ phải tốn đến 4-5 trăm triệu.
THẮNG
  KIMH NGẠC
            Trời đất! Số tiền lớn như vậy, mà lương cháu chỉ có 2  - 3 triệu đồng thôi.
Cậu gục đầu xuống bàn, người bất động. Giám đốc ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu an ủi.
GIÁM ĐỐC
 ĐỘNG VIÊN
            Thắng ! Hãy can đảm lên. Cái quý nhất của con người là sự sống. Cháu có sức khỏe, có tài năng. Rồi cơ hội sẽ đến với cháu. Nào! Hãy can đảm đứng lên.
Cả 3 nguời ngồi lặng im, như thấm nỗi đau của Thắng. Bác sĩ và giám đốc nhìn nhau, nhìn Thắng. Thắng vẫn gục đầu xuống bàn. 2 người đàn ông không biết nói gì thêm. Giám đốc đặt tay lên vai Thắng như chia xẻ.
Đúng lúc đó Thắng ngồi thẳng dậy, ngửa mặt lên, nghiến chặt răng cố kiềm chế rồi nói giọng dứt khoát.
THẮNG
            Vâng, cháu đã hiểu. Có những người tàn mà không phế, huống hồ như cháu còn sức khỏe, còn lành lặn chân tay. Các chú yên tâm, cháu sẽ sống và làm vịêc có ích cho mình và cho mọi người.
Cả bác sĩ và vị giám đốc đều cảm động nắm lấy tay Thắng siết chặt, đồng cảm.
GIÁM ĐỐC – BÁC SĨ
            Tốt lắm. Đúng là một người đàn ông chân chính.
Ba người đàn ông nhìn nhau, tỏ vẻ quyết tâm, vuợt qua thử thách.
BÁC SĨ
            Để chú làm giấy xuất viện cho cháu nha.
THẮNG
            Cám ơn bác sĩ.
GIÁM ĐỐC
            Chú sẽ đưa cháu về nhà.
Thắng và giám đốc đứng dậy chào bác sĩ đi ra.


8. NHÀ THẮNG – NGOẠI/ NỘI – NGÀY
* NGOẠI
Xe của công ty du lịch chở vị giám đốc, Thắng, bà Thắm dừng trước cổng nhà Thắng. Con vàng chạy ra sủa gâu gâu. Cửa xe mở. Thắng và mọi người từ trên xe bước xuống.
Con vàng chạy đến nhảy xổ vào Thắng, miệng kêu ăng ẳng, đuôi vẫy quấn quýt, nó mừng đến tè cả ra. Thắng đưa tay xoa đầu con vàng, mắng yêu.
THẮNG
            Mày cào tao đau quá nè. Thôi đi vô.
Lúc đó út Lành từ trong nhà chạy ra hét lanh lảnh.
ÚT LÀNH
            A , Anh Tư ! Anh Tư đã về.
Ông Sáu từ trong nhà đi ra, chào hỏi, bắt tay giám đốc.

* NỘI

Mọi người vào trong nhà, bà Thắm mời khách ngồi xuống bàn vẻ rụt rè.
BÀ THẮM
            Anh thông cảm, nhà cửa tềnh toàng quá. Mời  anh ngồi chơi.
Người khách tỏ ý thông cảm, ngồi xuống ghế.
Thắng cất đồ vào phòng trong, anh quay ra ngồi xuống với mọi nguời rồi kêu út Lành.
THẮNG
            Út. Ra vườn hái xoài vô mời chú ăn.
  Với giám đốc.
            Chú thông cảm, nhà cháu chẳng có chi. Nhưng xoài nhà cháu ngọt lắm.
Mọi người cười vui vẻ. Bỗng lúc đó, ngoài cổng có tiếng xe máy. Tiếng người cười nói râm ran.

* NGOẠI
Toàn, Tuyền, Ngọc, kéo nhau vào đứng ngoài sân. Giọng Toàn oang oang.
TOÀN
            Thắng về rồi hả? Ra đây đón khách quý đi chứ?
Thắng từ trong nhà chạy ra sân.
THẮNG
            Chào các bạn. Các bạn khỏe chứ ?
Mấy người bạn vây lấy Thắng,  người xoa vai, kẻ nắm tay, xuýt xoa.
MỌI NGƯỜI
            Tốt quá. Anh khỏe rồi.
             Nhớ mày quá.
Từ trong nhà vị khách cũng đi ra sân, mọi người bắt tay nhau làm quen, cười nói rôm rả.

 9. NHÀ THẮNG – NỘI – ĐÊM
Sau khi khách về hết, chỉ còn lại người trong gia đình ngồi quây quần ở bộ bàn ghế trong nhà. Cả nhà rất vui vẻ vì nhận đựơc sự quan tâm của nhiều người.
ÚT  LÀNH
            Nhà ta bây giờ nổi tiếng rồi nha. Tất cả là nhờ có anh Tư đó. Dạo này ở bên ngoài, ai cũng muốn làm quen với út.
ÔNG SÁU CAO
 VỚI LÀNH
            Bay liệu hồn đó, cứ đi chơi lêu lổng lung tung. Từ nay, muốn đi đâu chơi cũng phải hỏi ba má và anh Tư nghe chưa.
ÚT LÀNH
            Trời! Ba, như thế có khác chi là bị giam lỏng chứ.
BÀ THẮM
CƯỜI VUI
            Con gái lớn rồi, cũng phải biết ý tứ nghe chưa.
THẮNG
 Với út Lành
            Cả nhà bây giờ còn mỗi mình em là đi học.  ráng lo học để sau này vô đại học.  
             
                            ÔNG SÁU CAO
 VỚI ÚT LÀNH
            Đúng đó. Ba và anh Tư, sẽ cố kiếm đựơc nhiều tiền hơn, để bay và má đỡ khổ. Ráng lo học đi con.
  Với bà Thắm
            Dạo này bà yếu rồi, hay bà ở nhà đi, khỏi đi làm thuê cho người ta nữa.
BÀ THẮM
            Tôi còn khỏe mà, còn sức thì còn đi làm. Đợi thằng Thắng khỏe đã, coi nó đi làm lương bổng bao nhiêu rồi tính sau.
THẮNG
  NGHIÊM NGHỊ
            Có việc này con muốn nói với cả nhà. Con bị thương như thế này, chắc chắn sẽ để lại sẹo trên mặt, mặt con sẽ xấu lắm. Kể từ nay, ngoài Tuyền và Ngọc thì nhà ta không cho bất cứ ai là con gái gặp con đó nha.
ÚT LÀNH
            Sao vậy anh Tư? Nhiều chị thích anh lắm mà. Mặt sẹo thì có sao đâu.
THẮNG
 LẠNH LÙNG
            Út phải nghe lời anh Tư. Anh không muốn gặp bất cứ cô gái nào khác. Nếu có cô nào hỏi, thì má và Út cứ nói là con đi vắng.
BÀ THẮM
            Sao lại phải thế?
THẮNG
            Con không muốn bị người ta thương hại, cười chê. Mọi người nhớ đó.
BÀ THẮM
            Thế con bé Mai Mai thì sao?
THẮNG
  CỘC LỐC
            Không gặp.
Vợ chồng ông Sáu lắc đầu, thở dài buồn bã.


 10. NHÀ ÔNG NĂM ĐB –  NGỌAI - NGÀY
Sáng sớm.
Mặt trời vừa nhô lên khỏi lùm cây, làng Chài bừng tỉnh. Tiếng xe máy, tiếng chó sủa, tiếng cười nói râm ran. Ông Năm đang tập thể dục ở ngoài vườn. Bà Năm lúi húi trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tập thể dục xong, ông Năm đi vô nhà, tắm rửa thay đồ. Ít phút sau, ông đi ra ngồi xuống bộ bàn ghế đá ở góc sân.
Bà Năm bưng cái mân đặt lên bàn đá. Trên có 2  tô mì gói bốc khói, 1 chén nước tương, 1 dĩa nhỏ trên có chanh, ớt.
BÀ NĂM
            Mình ăn sáng đi ông.
Ông Năm gật đầu.
ÔNG NĂM ĐB
            Bà lúc nào cũng chu đáo và đúng giờ quá hen.
Hai ông bà ngồi ăn sáng. Lát sau ông Năm nói nhỏ.
ÔNG NĂM
            Thằng Thắng xuất viện về nhà rồi, bà biết chưa? Chiều tối qua tôi đã sang thăm nó. Bữa nào đó bà nấu nồi cháo chim cu đậu xanh mang sang thăm nó nha.
BÀ NĂM
            Nhất định rồi, còn đợi bữa nào nữa. Bữa ni tôi nấu, mang sang cho nó luôn.
ÔNG NĂM ĐB
            Bà lại nóng vội rồi, để bữa khác đi. Nó mới về, để cho nó nghỉ ngơi ít ngày đã.
BÀ NĂM
            Ừ, hen. Ông lúc nào cũng đúng.
Ăn xong bà Năm dọn chén, ông Năm pha ấm trà, ngồi trầm tư, nhâm nhi một mình. Lát sau ông lấy trong túi ra cái điện thoại, bấm số rồi đưa lên tai.
ÔNG NĂM ĐB
            Alô, anh Ba hả? Anh đang ở đâu đó?
TIẾNG OFF
            Chào anh Năm. Gọi cho tôi chi sớm vậy? Tôi mới đi biển về, đang ở nhà nè.
ÔNG NĂM ĐB
            Tính rủ anh sang nhà tôi chơi, hoặc ra biển ngồi.
TIẾNG OFF
            Tôi mới đi biển về, ra ngoài làm chi nữa. À nè, hay là bữa nay anh đưa chị Năm sang nhà tôi chơi, để cho các bã chơi với nhau.
ÔNG NĂM ĐB
            Anh đợi xíu, để tôi hỏi bã coi sao. Chút tôi điện thoại lại cho anh.
Ông Năm cúp máy, quay mặt vô bếp kêu to.
ÔNG NĂM ĐB
            Bà ơi, xong việc thì ra ngoài này tôi hỏi chút.
Lát sau bà Năm đi ra, bà ngồi xuống ghế đá hỏi ông Năm.
BÀ NĂM
            Có việc chi hả ông?
ÔNG NĂM ĐB
            Bữa nay anh Ba mời tôi với bà sang nhà ảnh chơi. Bà có muốn đi không?
BÀ NĂM
            Ảnh đã mời thì mình cũng nên đi. Tôi cũng muốn sang gặp cô ba. Chà, cổ trẻ và đẹp lắm.
ÔNG NĂM
            Được rồi, vợ chồng mình sang đó chơi. Bà vô soạn đồ, nhớ mang theo bình rượu rắn. Tôi kiểm tra cái xe đạp để chở bà đi.
11.  NHÀ ÔNG BA NGHỆ - NGOẠI / NỘI – NGÀY

* NGOẠI

Một xóm nhỏ khá hẻo lánh, cách biển khoảng 1000m. Ông Ba Nghệ ở trong một căn nhà mái tôn nhỏ, khoảng chừng 80m2- trong một vườn cây xum xuê rộng chừng 500m2, xung quanh đựơc rào kín cẩn thận.
Ông Năm đèo vợ bằng xe đạp, tới cổng nhà ông  Ba dừng lại. Cổng nhà đựơc làm bằng tre, nhưng rất vững chắc, đóng kín mít. Từ bên trong có tiếng chó sủa. Ông Năm đứng nhìn vô, rồi lớn tiếng kêu.
ÔNG NĂM ĐB
            Anh Ba ơi! Có nhà không?
Từ trong nhà có tiếng ông Ba vọng ra.
TIẾNG OFF
            Anh Năm tới hả? Tôi ra liền.
Lát sau, ông Ba Nghệ đi ra, theo sau là một con chó Becgiê to khỏe. Cổng mở, ông Ba Nghệ xuất hiện.
ÔNG BA NGHỆ
            Chào anh chị. Bữa nay đúng là “Rồng đến nhà tôm”. Mời anh chị vô nhà.
ÔNG BÀ NĂM ĐB
            Chào anh ba!
Ông Năm dắt xe đi vô. Ông Ba Nghệ cẩn thận đóng cửa lại, cả ba cùng đi vào sân. Từ trong nhà một phụ nữ trung niên tuổi ngoài 40, khá đẹp đi ra. Đó là vợ ông Ba Nghệ.
BÀ BA
            Em chào anh chị. Mời anh chị vào nhà chơi, uống nước.
ÔNG NĂM ĐB
            Chào cô Ba.
BÀ NĂM
            Chào chị Ba.
Mọi người vào trong nhà, ngồi chơi.

* NỘI

Căn nhà đựơc chia làm 2 phòng, bên trong là phòng ngủ. Bên ngoài là phòng lớn hơn, vừa làm phòng khách, vừa làm bếp và phòng ăn. Phòng ngoài đựơc bày trí trang nhã, với đầy đủ tiện nghi, khá sang trọng và đẹp mắt. Ông  Ba mời vợ chồng ông Năm ngồi xuống bộ xa long. Bà Ba thì đi pha trà, rồi đặt lên bàn mời khách.
BÀ BA
            Em mời anh chị xơi nước. Anh chị ngồi chơi, để em đi lấy chút hoa quả mời chị Năm.
Bà Ba quay mình đi xuống bếp, mở tủ lạnh. Bà Năm đứng dậy đi theo.
BÀ NĂM
            Thôi chị em mình đàn bà con gái, ngồi dưới bếp vậy. Để 2 ổng còn bàn chuyện thế sự.
ÔNG BA NGHỆ
 CƯỜI 
            Khà khà ! Chị Năm tâm lý ghê. Mình ơi! Mình chuẩn bị cơm trưa, mời anh chị Ba ăn nhé.
BÀ BA
            Mình cứ ngồi chơi với anh Năm. Em làm đồ để các anh nhậu trước.
Hai bà lúi húi dưới bếp, ăn trái cây, vừa làm việc vừa nói chuyện rất là vui vẻ. Trên bàn khách, 2 ông già cũng đang tâm đắc.
ÔNG NĂM ĐB
            Thằng Thắng về rồi, ít ngày nữa là nó khỏi bệnh. Tôi với ông sẽ có việc làm. Vui quá ông ha?
ÔNG BA NGHỆ
            Hẳn rồi. Thiếu nó, tôi với ông mất đi một niềm vui. Tay chân tôi ngứa ngáy quá trời.
ÔNG NĂM ĐB
            Tôi thấy cái băng trên mặt lớn lắm. Không biết vết sẹo có to không?
ÔNG BA NGHỆ
 TỎ VẺ AM HIỂU
            Vết thương lớn, lâu khỏi như vậy, chắc chắn để lại sẹo to. Tội nghiệp thằng nhỏ. Đẹp trai vậy mà lại bị cái sẹo to trên mặt. Tôi cũng chưa đoán đựơc mặt nó sẽ như thế nào.
ÔNG NĂM ĐB
 THỞ DÀI
            Con người có 2 phần: Nội dung và hình thức. Trước đây, thằng Thắng có đủ cả hai, nay mặt nó có xấu đi nhưng danh tiếng của nó lẫy lừng, thì cũng không ảnh hưởng lắm. Tôi tin là nó sẽ vượt qua. Thôi, anh em mình làm ván cờ nhé?
ÔNG BA NGHỆ
            Hay lắm, chơi 1 ván rồi ta  ăn cơm.
2 ông bày cờ, chăm chú chơi. Vừa chơi vừa tranh luận gì đó, có lúc khoa tay, múa chân. Lát sau, từ dưới bếp bà Ba gọi.
BÀ BA
            Em mời 2 anh xuống bàn ăn cơm, rượu và đồ nhắm đã làm xong rồi nè.
Hai ông già tiếc rẻ bỏ bàn cờ đi xuống bếp, ngồi vào bàn ăn. Ông Năm gật gù.
ÔNG NĂM ĐB
            Cô Ba cũng khéo tay quá ha. Làm đồ ăn vừa lẹ, chưa ăn đã thấy ngon rồi.
BÀ BA
            Anh Năm quá khen, nhờ chị Năm giúp đó. Anh ăn thử coi có hợp khẩu vị không?
Ông Năm nếm thử đồ ăn, lại gật gù.
ÔNG NĂM ĐB
            Ngon! Ngon lắm. Bữa nay có rượu ngon, mồi ngon, lại có 2 người đẹp phục vụ, tôi với anh Ba cũng là đế vương rồi.
Hai ông già cảm khoái, phá lên cười ha hả.

12.  NHÀ ÔNG THÀNH – NỘI - NGÀY
Trong phòng ăn. Cả nhà vừa ăn sáng xong, ông Thành chủ động phân chia công việc cho các thành viên.
ÔNG THÀNH
            Bữa nay ba phải tiếp khách trong nhà máy. Má lo kiểm tra sổ kết tóan và làm việc với các trưởng phòng. 2 con ở nhà chơi, tập thể dục và bơi nhé.
MAI MAI- ÚT TUẤN
            Vâng ạ.
BÀ LAN
            Anh nè, có lẽ cậu Thắng bữa nay xuất viện về nhà. Nhà mình phải sắp xếp thời gian tới thăm nhà cậu ấy.
ÔNG THÀNH
 Suy nghĩ
            Vậy để chiều mốt nhé. Anh sẽ ở nhà điều hành nhà máy. Em và hai con đi thăm nhà Thắng. Em nên chuẩn bị một số quà có giá trị nhưng đơn giản tặng nhé. Phải thật tế nhị, cậu ta khái tính lắm.
BÀ LAN
            Dạ, anh yên tâm.
  Với 2 con
             Chiều mốt 2 đứa đi thăm ân nhân với má.
Hai chị em vui quá, la to.
MAI MAI- TUẤN
            Hoan hô ba, má !
            Mốt được đi chơi rồi !
ÔNG THÀNH
            Hai đứa làm gì mà vui dữ vậy ? Tới thăm ân nhân là không được quậy đâu đó.
MAI MAI
 Nhìn ba
            Ba thì…, tụi con có quậy hổi nào đâu.
ÔNG THÀNH
 CƯỜI
            Ha ha ! Không quậy nhưng chỉ phá thôi. Ông tuớng con đã làm cho ba, má mệt chết được rồi.
ÚT TUẤN
Nhỏng nhẽo
            Con đâu có phá, chỉ có mình Hai phá không à.
MAI MAI
  Nắm tay dứ vào Tuấn
            Cái thằng ranh con lẻo mép.
Út Tuấn bỏ chạy, Mai đuổi theo. Hai chi em cười đùa vui vẻ.

13. NHÀ THẮNG- NGOẠI- NGÀY
Buổi sáng.
Ngòai vườn nhà Thắng. Cả nhóm 4 đứa đang ngồi quây quần dưới gốc cây, riêng Thắng nằm võng. Con vàng nằm ngủ dưới chân anh.
TÒAN
            Bữ nay đông đủ. Tôi đề nghị nhóm ta tổ chức liên hoan mừng Thắng xuất viện, mừng tụi tôi tốt nghiệp.
CẢ NHÓM
            Hoan hô !
LINH NGỌC
  Quyết định
            Anh Thắng được chọn địa điểm và thực đơn, ông Tòan sẽ bổ xung. Tôi và ông Tòan sẽ tài trợ. Nào, lúc nào đi ?
TUYỀN
            Còn lúc nào nữa ? Đi ngay bây giờ ? Mà đi đâu hở anh Thắng ?
THẮNG
 NGỒI DẬY
            Không đi đâu cả, ở nhà thôi. Ở nhà có nhiều đồ ăn rồi. Mấy bữa nay mọi người mang đến cho nhiều lắm.
TÒAN
            Nhưng ờ nhà đâu có vui. Đâu có quậy được.
LINH NGỌC
 LƯỜM TOÀN
            Tôi biết là ông Tòan muốn đi đâu rồi. Ra ngòai để ông đưa người đẹp tới ra mắt phải hôn ?
TÒAN
 VỚI NGỌC
            Bà đúng là đi guốc trong bụng tôi mà, hà hà ! Tôi muốn cho thằng Thắng biết bồ của tôi đẹp như thế nào.
THẮNG
  NHÌN TOÀN
            Mày có bồ ruột hay lại chỉ chơi bời thôi ?
TÒAN
            Lần này là thiệt, rồi mày sẽ thấy thôi. Cổ rất đẹp, Ngọc còn phải ghen đó.
LINH NGỌC
            Thôi đi ông, sạo hòai. Bồ gì mà còn lớn hơn tuổi. Vậy ông kêu bả sao ta ? Em hay chị ?
TÒAN
            Cổ hơn tôi 1 tuổi thì ăn nhằm gì. Đẳng cấp của tôi lại hơn cổ 1 cái đầu, vẫn rất đẹp đôi. Ha ha !
TUYỀN
 CAN
            Thôi thôi, tôi xin ông bà. Bây giờ lá lúc quyết định tụi mình liên hoan ở đâu kìa ?
TÒAN
            Ra quán.
TUYỀN- NGỌC
            Đồng ý, đồng ý.
THẮNG
 NHỰƠNG BỘ
            Thôi được. Nhưng tới quán nào vắng tí nha. Mặt tôi băng thế này, chỗ đông người không tiện.
TÒAN
            Mày khỏi lo. Tao sẽ đặt 1 phòng VIP riêng, chỉ có tụi mình và 2 thầy  thôi, phòng có cả karaoke nữa. Tha hồ dốc bầu tâm sự.
TUYỀN- NGỌC
            Hoan hô! Hoan hô Tòan.
TÒAN
            Bây giờ mọi người theo tôi tới đó. À, đợi chút, để tôi đt cho người đẹp của tôi đã nhé. Bà Ngọc, bà Tuyền đi đến đón  ông Ba và ông Năm nghen.
14. PHÒNG NGỦ CỦA MAI MAI- NỘI – ĐÊM
Cửa phòng đóng kín, ánh sáng đèn ngủ mờ ảo. Đã 11h đêm nhưng Mai Mai vẫn đang đọc thơ trên mạng internet. Cô đứng dậy, vươn vai, đi ra cửa sổ, mắt nhìn ra cửa sổ mơ màng, cô tự nói lẩm bẩm.
MAI MAI
            Ngày mai mình lại đựơc gặp chàng rồi. Giờ này chàng đã ngủ chưa ta? Chàng đã khỏe chưa?
Cô nhìn xa xa phía bầu trời. Màn đêm bao trùm, chỉ có vài ánh sao lấp lánh. Mai Mai nhìn chăm chú vào vầng trăng đêm, đang rọi ánh sáng mờ ảo qua cửa sổ. Nàng lại bàn cầm cuốn nhật ký lên tay, dở mấy trang rồi dừng lại đọc nhỏ bài thơ mới viết.
MAI MAI
            - Trăng vàng mây trắng lững lờ.
            Đêm khuya lặng lẽ ngâm thơ một mình.
            Một ngôi sao sáng lung linh.
            Thì thầm như muốn tỏ tình cùng ta.
            Từ trăng dưới gốc cây đa
            Vi vu tiếng sáo, âm hòa tiếng thơ.
            Một bông hoa trắng ngẩn ngơ
            Tỏa hương thấm ướt vần thơ tâm tình...
Cô bé gấp cuốn nhật ký lại, mắt mơ màng nhìn qua bầu trời, nơi có những vầng mây trắng trôi lang thang dưới ánh trăng vàng. Cô tự hỏi nhỏ.
MAI MAI
            Giờ này chàng có nhớ ta chăng?
Mai Mai lên giường đi ngủ. Cô bé mơ màng:
- Tại một vùng biển vắng trong ánh chiều tà. Thắng (k có sẹo) và Mai Mai đi dạo chơi. Họ nói chuyện vui vẻ. Mai Mai chạy nhảy tung tăng, Thắng đuổi theo nàng. Khung cảnh thơ mộng và lãng mạng.
* Trở lại phòng ngủ của Mai Mai: Cô bé nằm ngủ, miệng hé cười, nó mơ.
MAI MAI
            Anh Thắng, anh Thắng!
15. NHÀ THẮNG  - NGOẠI – ĐÊM
Cũng khoảng 11h đêm. Thắng lang thang ngoài vườn một mình. Con vàng lẽo đẽo đi theo. Cậu ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, mắt nhìn lên bầu trời. Trên đó, có những đám mây trắng trôi lang thang dưới ánh trăng vàng. Hình bóng Mai Mai mờ ảo trong ký ức.
                                           HỒI TƯỞNG
- …“Thắng vẫn đứng nhìn ra cửa sổ, ngòai đó có 1 khóm hoa hồng. Mai Mai mạnh dạn đi lại gần ân nhân. Nghe tiếng guốc chân con gái, cậu quay người lại thì cùng lúc Mai Mai đang chăm chú nhìn anh. Hai ánh mắt nhìn nhau một hồi lâu. Thắng giật mình như bị sét đánh, đứng im như pho tượng. Trong tim cậu bật lên giọng thầm:
THẮNG
            Trời ơi! Cô bé đẹp quá!
 Thắng nhìn bó hoa hồng rồi nhìn lên đôi mắt của Mai Mai - một đôi mắt ngây thơ trong trắng, hồn nhiên đang bối rối khiến cho Thắng không thể cưỡng lại đựơc lòng mình, cậu thấy khó thở. Mai Mai cầm giỏ hoa trên tay rụt rè đi lại gần Thắng, cô bé nhìn lên mặt Thắng- 1 nửa mặt bị băng kín, nửa kia lộ ra vẻ đẹp của chàng trai cương nghị, đôi mắt Thắng- Cặp mắt sáng, cương trực… đang run rẩy. Cô bé ngập ngừng, bối rối…không nói nên lời…”
Lát sau cậu cúi xuống nói nhỏ với con chó vàng, lúc đó đang nằm dưới chân cậu.
THẮNG
            Nè vàng. Mi có biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa?
Con vàng ngẩng đầu, vẫy đuôi, kêu ư ử.
Cậu mơ màng, nhìn lên bầu trời đêm, nơi xa xa có một ánh sao lẻ loi đang nhấp nháy. Rồi lại cúi xuống nói chuyện với con vàng.
THẮNG
            Tao hỏi mi mà, sao không trả lời? Cứ ư ử thì ai mà hiểu được.
Con vàng lại ngẩng đầu, vẫy đuôi, kêu ư ử.
THẮNG
             Giờ này nàng có nhớ ta chăng?
Nghe chủ nói, còn vàng lại vẫy đuôi quấn quýt, miệng không ngừng kêu  ư ử. Thắng bỗng đưa tay sờ má, đau quá, mặt cậu tối xầm lại, vẻ đau đớn.
            Bây giờ trên mặt mình lại có vết sẹo to đùng thế này thì ai dám nhìn.
16.  NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
Toàn đến chơi, ở lại ăn cơm trưa với gia đình Thắng. Ăn xong, 2 đứa ra vườn ngồi dưới gốc cây. Bà Thắm lúi húi rửa chén. Út Lành đang ngồi coi tivi trong nhà.
TOÀN
            Nè, tao hỏi thật: Mày thấy người đẹp Giáng Hương của tao thế nào?
THẮNG
  BÌNH THẢN
            Nàng cũng đẹp, nhưng nàng có vẻ sành điệu quá.
TOÀN
            Thì sành điệu mới xứng với Toàn thiếu gia.
THẮNG
 LẮC ĐÂU
            Tao không rành chuyện trai gái, yêu đương, nhưng tao vẫn cảm thấy ở nàng có cái gì đó không ổn.
TOÀN
  NGẠC NHIÊN
            Vậy sao? Sao tao không thấy gì cả.
THẮNG
            Thì tao nghĩ sao nói vậy, chứ tao có yêu bao giờ đâu mà biết.
TOÀN
  BẮT THÓP
            Nè, thiệt không đó? Chứ đứa nào đang mê nàng công chúa đó.
THẮNG
 KHÔNG HIỂU
            Mày nói ai? Công chúa nào?
TOÀN
            Nàng Mai Mai đó.
Thắng giật mình, lúng túng, miệng ú ớ.
THẮNG
            Mày…mày nói gì? Mai…Mai là sao? Tao…tao……Mai Mai…
TOÀN
 KHOÁI TRÁ
            Hà ha…Hiệp Sĩ cũng biết yêu rồi nha. Bắt quả tang nha.
THẮNG
  LÓNG NGÓNG
            Mày…nói nhăng gì vậy?  Tao yêu ai?
TOÀN
            Mày đang yêu Mai Mai đó. Không dấu đựơc tao đâu.
THẮNG
 ĐỎ MẶT
            Tao … yêu Mai Mai ? Như thế là yêu hả?
TOÀN
            Không yêu, sao nói đến Mai Mai là mày lóng ngóng như gà mắc tóc vậy. Mặt trời mọc lên rồi kìa.
Thắng nghe Toàn nói đến từ  MẶT, theo phản xạ, cậu đưa tay lên sờ má, đụng phải miếng băng to đùng, cậu nhăn mặt đau đớn. Suy nghĩ mội chút, Thắng nói giọng quả quyết.
THẮNG
            Không! Tao không yêu cô ấy. Mặt tao thế này thì ai dám yêu.
Nghe Thắng nói, Toàn chợt buồn, thông cảm. Cậu chủ động chuyển qua chuyện khác.
TOÀN
            Ê mày, sang nhà tao chơi đi. Má tao nhắc mày hoài đó.
THẮNG
            Ok! Tao cũng muốn sang thăm bác một chút. Mày lấy xe đi, để tao vô nói với má và út Lành biết.
Thắng đi vô, đứng ngay cửa nhà nói với bà Thắm và út Lành.
THẮNG
            Má, Út, con sang nhà thằng Toàn chơi, tối con về. Ở nhà nhớ nghen, bất kể ai là con gái hỏi con thì không đựơc cho gặp. Cứ nói con đi chữa bệnh ở đâu đó.
Thắng nói xong, lấy nón bảo hiểm, mang khẩu trang che kín mặt rồi leo lên sau xe Toàn. Toàn nổ máy phóng đi.

17. BÃI BIỂN- NGOẠI – NGÀY
Chiều mát. 2 ông già Ba Nghệ- Năm ĐB đang đi dạo ở bờ biển vắng. Xa xa phía trước có 2 cô gái cũng di dạo. Bỗng có 2 thanh niên từ trên bờ biển chạy tới trêu chọc rồi sàm sở 2 cô gái. 2 ông già đi tới. 2 cô gái nhìn thấy kêu to.
HAI CÔ GÁI
            Bớ người ta, cứu tôi với. 2 ông cứu chúng cháu với.
2 thanh niên nhìn thấy 2 ông già thì coi thường, không quan tâm, tiếp tục sàm sở 2 cô gái. 1 TN ôm một cô gái, hôn cô ta. Cô gái cố chống cự. Ông Ba đứng nhìn họ, ngần ngừ, tay nắm chắt, suy tính. Ông Năm khó chịi nhìn ông Ba.
ÔNG NĂM
            Cứu tụi nó đi! Võ nghệ của ông đâu rồi?
ÔNG BA
            Tôi…tôi quy ẩn rồi. Tôi …tôi…đã thề không can dự việc giang hồ nữa.
ÔNG NĂM ( CÁU)
            Thề cá trê chui ống. Ông có cứu tụi nó không? Hay để tôi phải ra tay?
Ông Năm săn tay áo. Ông Ba tỉnh ngộ, đi đến gần 2 TN, quát to.
ÔNG BA
            2 tên kia! Thả con gái người ta ra.
2 TN nhìn ông già cười hô hố. 1 tên quát.
THANH NIÊN
            2 lão già xéo đi, đừng rách việt kẻo thiệt thân đó.
ÔNG BA
Gầm lên
            Bọn khốn kiếp!
Ông lao đến, nhanh nhẹn như thanh niên. Ông nắm lấy cánh tay TN đang ôm cô gái, bóp mạnh, hắn đau quá, nhăn mặt, buông cô gái. Ông chạy đến tên thứ 2 đang nắm tay cô gái kia. Hắn liền bỏ tay cô gái, nói to.
THANH NIÊN 2
            A, lão già khùng muốn chết.
Hắn vung tay đấm vô ngực ông Ba. Ông Ba gạt tay hắn, đá 1 phát vào mạng sườn làm hắn ngã chúi. 2 TN biết gặp cao thủ nên hợp sức tấn công ông Ba. Ông Ba chỉ sử dụng Thái Cực Quyền, mượn sức phá sức đối thủ. Bên ngoài ông Năm quan sát, vẻ khâm phục ông Ba, ông Năm múa may, la hét, cổ vũ ông Ba. 2 cô gái lo lắng nhìn trận đánh. Chỉ sau mấy phút, cả 2 tên đã bị ông Ba đánh ngã, ôm bụng, ôm ngực kêu đau, rên rỉ.
ÔNG BA
Chỉ 2 TN.
            Lần này tao tha cho tụi bay. Liệu hồn mà bỏ thói du côn. Cút xéo!
2 TN lồm cồm đứng dậy, loạng choạng bỏ chạy. Ông Năm và 2 cô gái vui sướng la to.

ÔNG NĂM
            Hoan hô anh Ba! Anh tài thiệt. Bữa nay tôi mới được sáng mắt ra rồi.
2 CÔ GÁI
            Ôi, ông giỏi quá! Sao ông giỏi thê?
             
ÔNG BA (XUA TAY)
Chuyện nhỏ thôi mà. Anh Năm! Nè 2 cháu! Không được kể chuyện này cho ai biết nhé. Nhớ đó.
18.  NHÀ THẮNG – NGOẠI/NỘI – NGÀY
* NGỌAI.
Út Lành đang ngồi coi tivi, có tiếng chó sủa gâu gâu. Út Lành đi tới ngóng ra cửa.
Chiếc xe hơi màu đen đi tới, đậu trước cổng. Từ trong xe bước ra là bà Lan, Mai Mai, út Tuấn.
Út Lành chạy ra, la con vàng..
ÚT LÀNH
            Vàng, vô nhà.
Con vàng vẫy đuôi chạy vô vườn. Út Lành đi ra cổng nhìn 3 người khách lạ.
ÚT LÀNH
            Cháu chào cô. Cô là…cô Lan phải không ạ?
BÀ LAN
            Sao cháu biết cô? Cháu có phải là út Lành không?
ÚT LÀNH
            Dạ, cháu là út Lành ạ. Cháu nghe anh Tư kể về cô và Mai Mai.
  Với Mai Mai
             Bạn là Mai Mai phải không?
MAI MAI
VUI MỪNG
            Mình là Mai Mai, bạn đúng là út Lành rồi.
Hai cô gái nắm lấy tay nhau vui vẻ như đã thân nhau từ lâu. Mai Mai chỉ út Tuấn giới thiệu với út Lành.
MAI MAI
            Đây là Tuấn, em út mình đó.
út tuẤN
            Em chào chị.
ÚT LÀNH
            Chào Tuấn. Đẹp trai dữ hen.
 Với bà Lan
            Cháu mời cô vào nhà.
BÀ LAN
            Cả nhà đi đâu hết rồi cháu? Anh Thắng đâu rồi?
Út Lành gãi đầu suy nghĩ. Trong đầu cô chợt nhớ đến lời của Thắng dặn.
LỜI DẶN  off ( tiẾng VỌNG )
            “ Út phải nghe lời anh Tư. Anh không muốn gặp bất cứ cô gái nào khác. Nếu có cô nào hỏi, thì má và Út cứ nói là con đi vắng”.
Bà Lan hỏi dồn.
BÀ LAN
            Anh Thắng của cháu…
Út Lành nhanh miệng nói đại.
ÚT LÀNH
            Dạ, anh Tư nhà cháu đi sang nhà thầy lang chữa thương. Chắc hôm nay ảnh về trễ lắm.
Mai Mai nhìn bà Lan.
MAI MAI
            Hay mình cứ vô nhà đợi ảnh vậy má.
BÀ LAN
            Ừ, cũng đựơc. Phải đợi cậu ấy về.
Bà Lan và Mai Mai đi lại gần nhà,  ( út Tuấn đã chạy ra vườn chơi ). Hai người nhìn căn nhà tôn cũ kỹ, nghèo nàn, nhưng mọi thứ rất gọn gàng sạch sẽ.
ÚT LÀNH
            Mời cô vô nhà ngồi cho mát.
Bà Lan và mọi người đi vô.

* NHÀ THẮNG NỘI

 Bà Lan và Mai Mai ngồi vào bộ bàn gỗ cũ kỹ. Mai Mai ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng khách, nhìn tới chỗ tấm hình của Thắng (Đẹp trai, cương trực) mắt cô bé dừng lại. Cô đứng dậy đi tới nhìn tấm hình một cách chăm chú. Út Lành nhìn Mai Mai cười khoe.
ÚT LÀNH
            Anh Tư đó. Đẹp trai hôn?
Mai Mai cười mỉm. Bà Lan nhìn vào đồng hồ vẻ sốt ruột.
Đồng hồ chỉ gần 6h chiều: Bà Lan cầm lấy tách trà lên nhấp môi rồi đặt xuống.
BÀ LAN
            Nhà có nấu cơm không cháu.
ÚT LÀNH
            Dạ có. Nhưng cháu chưa đi chợ vì má cháu chưa về.
Bà Lan lật đật lấy trong giỏ ra cái ví, bà lấy ít tiền rồi đưa cho út Lành.
BÀ LAN
            Cháu và Mai Mai ra chợ mua ít đồ ăn.
Út Lành ngần ngại từ chối không lấy tiền của bà Lan đưa. Bà Lan mới nhìn Mai Mai rồi đưa cho Mai.
BÀ LAN
            Con và Út Lành đi ra chợ mua đồ ăn về nấu cơm. Tối nay mình cùng ăn cơm ở đây, đợi cậu Thắng về  nhé.
Út Lành lo lắng, cô bé bối rối suy nghĩ. Bà Lan nhìn út Lành đang bối rối.
BÀ LAN
            Không sao đâu. cô chỉ mong đựơc gặp anh con thôi. Con làm ơn dẫn Mai Mai ra chợ mua đồ ăn về nấu cơm, rồi cả nhà mình cùng ăn nha.
MAI MAI
            Đi thôi Lành.
Út Lành gật đầu, cô cùng Mai Mai bước ra khỏi nhà.
Bà Lan lại nhìn đồng hồ, bà đứng dậy.

* NGỌAI

Lúc này bà Thắm đi làm về, bà đi lại gần cửa, hỏi to.
BÀ THẮM
            Nhà có khách hả con?
Vừa hỏi xong thì bà Lan từ trong nhà đi nhanh ra ngòai.
BÀ LAN
            À, may quá chị đi làm về rồi. Em chào chị.
Bà Thắm nhìn bà Lan, bất ngờ bà thả bó rau muống xuống đất.
BÀ THẮM
            Ủa chị Lan! Chị xuống đây hồi nào? Sao không báo trước cho chúng tôi biết.
BÀ LAN
            Mấy má con em xuống lúc chiều lận. Đợi cậu Thắng mãi mà chưa thấy cậu ấy về.
ÚT TUẤN
CHẠY TỚI KHOANH TAY
            Cháu chào bác.
Bà Thắm nghe nói đến đợi Thắng, bà buồn hẳn xuống.
BÀ THẮM
            Chào cháu.
 Với bà Lan
            Nó không có nhà hả chị ? Vậy nó đi đâu cà?
BÀ LAN
            Chị đi làm về trễ vậy?
Bà Thắm vẫn trầm ngâm suy  nghĩ về Thắng.
BÀ LAN
 LẠI HỎI DỒN
            Cậu Thắng đi đâu vậy chị?
Bà Thắm giật mình bừng tỉnh.
BÀ THẮM
            Chị thông cảm. Nó ở nhà buồn quá, nên đứa bạn tới chở nó đi chơi từ lúc chiều cơ. Không biết lúc nào nó về nữa. Thôi chị vào nhà uống nước.

* NỘI

TẠI BÀN: Bà Lan và bà Thắm ngồi nói chuyện.
BÀ LAN
            Cậu Thắng có mang theo điện thoại không chị?
BÀ THẮM
            Nó đâu có điện thoại.
Bà Lan sốt ruột, nhìn ra cổng. Bà Thắm an ủi.
BÀ THẮM
            Hay chị thông cảm. Để bữa khác cũng đựơc, làm phiền gia đình anh chị chúng tôi ngại lắm.
BÀ LAN
  Vẻ năn nỉ
            Dạ, không sao đâu. Má con chúng em cũng rảnh mà, với lại con bé Mai Mai nhà em nó cứ muốn ở lại gặp cho bằng đựơc cậu Thắng.
BÀ THẮM
 HƠI NGẠC NHIÊN
            Mai Mai? Nó cũng tới sao ?
BÀ LAN
  NHÌN BÀ SÁU
            Dạ, có chuyện gì hả chị? Con bé nhà em cùng với Út Lành ra chợ mua ít đồ ăn. Mà có chuyện gì với cậu Thắng hả chị?
BÀ THẮM
 BÌNH TĨNH LẠI
            À, không có gì. Làm phiền chị quá. Gia đình tôi thật ngại quá.
BÀ LAN
            Dạ, không sao ạ. Chúng ta bây giờ là chỗ thân quen, chờ tí có đáng là gì đâu hả chị. Hay là.. em làm phiền chị Sáu?
BÀ THẮM
            Đâu có, tôi chỉ lo chị bận và nhà xa thôi.
Út Tuấn mở tivi coi. Bà Thắm ngồi suy nghĩ. Một Lát sau Mai Mai và út Lành đi chợ về. Hai cô bé xách trên tay nhiều thứ. Mai Mai đi thẳng vô nhà.
MAI MAI
            Cháu chào bác.
 Với bà Lan
             Má! Anh Thắng về chưa má?
             
             

                                                   HẾT TẬP 8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét