Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải
1. BỆNH VIỆN THỊ XÃ – NỘI – NGÀY
TẠI PHÒNG BỆNH CỦA THẮNG
Bà Lan nhìn Thắng với đôi
mắt hết sức biết ơn và cảm thông. Bà đi lại gần Thắng.
BÀ LAN
-
Chào cậu!
Thắng giật mình nhìn qua bà Lan, cậu bối rối quên cả đau.
THẮNG
-
Cô là…?
BÀ LAN
-
Tôi là má của cô bé đựơc cậu cứu bữa trước ở
ngoài biển.
Với Mai
-
Chào ân
nhân đi con.
Mai Mai ngập ngừng, cô nhìn bà Lan rồi nhìn ngó ngó xung quanh.
Cô bối rối đi tới, để túi trái cây lên bàn rồi hai tay đưa bó hoa hồng lên, nói nhỏ.
MAI MAI
-
Em,.. em chào anh. Tặng anh! …Cám ơn anh đã cứu
em.
Thắng nhìn bó hoa hồng,
rồi nhìn mọi người, bối rối.
Bảo đứng ngoài nói xen
vào.
BẢO
-
Hoa đẹp như vầy mà không nhận là uổng lắm đó.
Thắng ngượng ngùng đỡ lấy bó
hoa rồi ngập ngừng nói.
THẮNG
-
Cám ơn em!
Bà Thắm đi lại nhìn bà Lan.
BÀ THẮM
-
Mời chị và cháu ngồi uống nước.
Bà Lan đi lại ngồi vào ghế, Mai Mai đứng đằng sau lưng bà Lan,
cô nép mình vào sau mẹ, nín thinh. Ánh mắt cô thỉnh thoảng vẫn mơ màng nhìn
trộm Thắng đầy ngưỡng mộ.
BÀ LAN
-
Cám ơn chị.
Với Thắng.
-
Cám ơn cậu đã cứu chồng tôi, con tôi. Vì mải lo
cho chồng con nên tôi đã không tới thăm cậu sớm. Chúng tôi thật vô tâm, mong
cậu và gia đình bỏ qua cho..
BÀ THẮM
-
Có gì mà chị phải suy nghĩ. Thằng Thắng nhà tôi
tánh nó vậy rồi. Nó mà thấy chuyện bất bình mà không ra tay cứu giúp là nó
không chịu đựơc.
BÀ LAN
-
Dạ. Gia đình tôi rất khâm phục cậu Thắng. Thời
buổi bây giờ hiếm có những người như cậu ấy.
Với Thắng
-
Vết
thương của cậu Thắng thế nào rồi?
THẮNG
-
Dạ, không sao đâu cô. Cháu chỉ bị thương nhẹ
thôi, đợi ít ngày nữa là cháu có thể xuất viện.
BÀ LAN
-
Trời, bị nặng như vầy mà còn nói là không sao.
Bà Lan lật đật lấy trong giỏ ra một phong bị, rồi đặt lên bàn,
nói với bà Thắm.
BÀ LAN
-
Hôm nay đúng là má con em rất may mắn đựơc gặp
cậu Thắng và gia đình chị. Trước là nói lời cảm ơn đến cậu Thắng, sau nữa là
chúng em cũng suy nghĩ nhiều mà không biết giúp đỡ và trả ơn cậu như thế nào.
Má con em có chút tiền gọi là tiền thuốc men cho cậu Thắng. Mong chị và Thắng
nhận cho để má con em vui lòng.
Thắng đứng dậy, cậu cầm lấy
phong bì rồi trả lại cho bà Lan, giọng dứt khóat.
THẮNG
-
Không được đâu cô. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà,
với lại cháu đâu có sao. Cháu không dám nhận số tiền này đâu.
Bà Lan và Mai Mai bất ngờ trước hành động của Thắng.
Bà Lan hiểu đuợc suy nghĩ của Thắng, nên bà quay sang bà Thắm.
BÀ LAN
-
Nếu cậu Thắng không nhận thì gia đình chúng tôi
vô cùng áy náy. Mong chị và cậu Thắng nhận giúp cho. Đây chỉ là tiền thuốc men
và viện phí.
Bà Thắm ngập ngừng. Thắng
nghiêm nghị.
THẮNG
-
Má không được lấy.
Với bà Lan
-
Mong cô
hiểu cho. Cháu chưa bao giờ muốn mang ơn ai cả. Cháu làm việc đó cũng là công
việc của cháu thôi. Có ai thấy chết mà không
ra tay cứu giúp hả cô?
BÀ THẮM
-
Cháu nó đã
nói vậy rồi, chị đừng làm thế, khó xử cho cháu.
Bà Lan suy nghĩ một lát rồi cầm lấy phong bị bỏ lại
vào giỏ rồi bà đứng dậy.
BÀ LAN
-
Thôi, má con em xin phép chị, với lại cậu Thắng
cũng cần phải nghỉ ngơi. Để hôm khác má
con em sẽ tới thăm chị và cậu Thắng.
Với Thắng
-
Cậu ráng
giữ gìn sức khỏe, ăn uống nhiều vô để mau
lành vết thương.
THẮNG
-
Dạ, cháu cám ơn cô.
Với Mai
-
Cám
ơn…em.!
MAI MAI
Lúng túng
-
Anh Thắng giữ gìn sức khỏe nghen. Em chào anh.
Với bà Thắm
-
Thưa bác
cháu về.
Bà Thắm nhìn Mai Mai, rồi
nhìn qua bà Lan.
BÀ THẮM
-
Chà, con bé vừa lễ phép, thông minh lại vừa xinh
xắn nữa chứ.
Mọi người cười. Mai Mai lúng
túng, cô e ấp nép vào bên mẹ.
BÀ LAN
-
Thôi má con em xin phép. Từ nay má con em sẽ tới thăm dài dài. Không làm
phiền gia đình chị chứ?
BÀ THẮM
-
Có gì đâu mà phiền chị. Bữa nào rảnh mời chị và
cháu sang nhà tôi chơi.
BÀ LAN
-
Dạ, nhất định rồi. Vợ chồng em sẽ tới nhà Thăm
anh chị.
Bà Lan và Mai Mai cúi chào bà Thắm và Thắng. Lúc này Bảo cũng
đứng lên chào bà Thắm.
BẢO
-
Chào cô cháu về.
Với Thắng
-
Anh về
nghen. Mau mau khỏe lại, còn luyện võ với anh nữa chứ.
BÀ THẮM
-
Cháu về nha. Rảnh thì lên chơi với Thắng.
Thắng bần thần nhìn Bảo, Bảo cười. Bà Lan, Mai Mai và Bảo đi ra
khỏi phòng. Thắng đứng nhìn theo ra cửa. Cánh cửa khép lại,, mắt cậu nhìn giỏa
hoa để trên bàn rồi nhìn theo ra cửa, nơi Mai Mai mới ra khỏi.
2. CON ĐƯỜNG – NỘI – NGÀY
TRONG XE HƠI
Chiếc xe hơi màu đen lướt nhanh trên con đừơng. Mai Mai nhìn ra
ngoài lề đường, miệng mỉm cười. Cô bé mơ màng:
(
HỒI TƯỞNG )
“Thắng vẫn đứng nhìn ra cửa sổ, ngòai đó có 1 khóm hoa hồng. Mai
Mai mạnh dạn đi lại gần ân nhân. Nghe tiếng guốc chân con gái, cậu quay người
lại thì cùng lúc Mai Mai đang chăm chú nhìn anh. Hai ánh mắt nhìn nhau một hồi
lâu. Thắng giật mình như bị sét đánh, đứng im như pho tượng. . Cô bé ngập
ngừng, bối rối…không nói nên lời…”
( HẾT
HỒI TƯỞNG)
Mai Mai- đôi mắt mơ màng suy
nghĩ. Bà Lan nhìn Mai Mai.
BÀ LAN
-
Sao con không nói chuyện gì hết vậy?
Mai Mai vẫn mơ màng không nghe lời bà Lan hỏi. Bà Lan gọi mạnh
hơn, bà vỗ nhẹ tay mình vào vai Mai Mai. Mai Mai giật mình.
MAI MAI
-
Có chuyện gì vậy má?
BÀ LAN
-
Má đang hỏi con đó.
MAI MAI
LÚNG TÚNG
-
Má…Má…hỏi con hả?
BÀ LAN
-
Chứ hỏi ai. Con có sao không?
MAI MAI
-
Không…không có gì má.
BÀ LAN
-
Cái con nhỏ này. Càng lớn càng kỳ nghê.
Bà Lan nhìn Mai Mai cười rồi nhìn về phía trước. Chiếc xe di
chuyển nhanh trên con đường.
3. QUÁN CAFÉ LONG HẢI – NỘI – NGÀY
Toàn và Linh Ngọc đang ngồi ở quán cà phê. Giáng Hương tung tăng
bước vô quán. Toàn dơ tay ra hiệu. Giáng Hương đi lại. Toàn đứng dậy, kéo ghế
cho Giáng Hương ngồi.
GIÁNG HƯƠNG
-
Chào các bạn. Nay rảnh hẹn hò cà phê nữa hen? Bộ
không ôn thi đại học hay sao?
TOÀN
-
Ôn thi thì cũng phải nghỉ ngơi chứ. Lâu rồi
không gặp nên nhớ Hương.
GIÁNG HƯƠNG
-
Phải không đó?
TOÀN
GẬT ĐẦU
-
Thiệt mà. Người đẹp uống gì?
GIÁNG HƯƠNG
-
Cho Hương
trái dừa.
Toàn kêu to với phục vụ.
TOÀN
-
Chị ơi, cho trái dừa.
Với Hương
-
Lâu rồi không gặp, người đẹp khỏe chứ?
GIÁNG HƯƠNG
-
Hương khỏe. Tòan có gì mới không?
TOÀN
-
Vẫn bình thương thôi. À, anh Tùng sao rồi?
GIÁNG HƯƠNG
-
Cũng lâu rồi không gặp. Hay gọi Tùng ra đây cà
phê?
TOÀN
-
Ừ, cũng lâu rồi Toàn không gặp Tùng.
Toàn lấy điện thoại lên bấm
bấm rồi gọi.
TOÀN
-
Alô, anh Tùng hả? Tới quán cà phê LONG HẢI uống
cà phê. Lẹ lên nha.
Tòan cúp máy.
GIÁNG HƯƠNG
-
À, sao Linh Ngọc có vẻ buồn vậy? Có tâm sự gì
hả?
LINH NGỌC
-
Có gì đâu. Mấy bạn nói chuyện mình ngồi nghe
được rồi.
GIÁNG HƯƠNG
-
Công nhận Linh Ngọc dạo này đẹp ra hen.
LINH NGỌC ( chảnh)
-
Tôi đẹp bẩm sinh chứ bộ.
Mọi người cười vui vẻ. Phục vụ mang trái dừa cho Linh Ngọc.
GIÁNG HƯƠNG
-
Hèn chi anh Tùng nhà ta chết mê chết mệt.
Vừa lúc đó Tùng đi nhanh vô, anh nhìn thấy Linh Ngọc vẻ mừng rỡ.
TOÀN
-
Vừa mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Ông
này lẹ thiệt, chắc chết linh lắm đây.
Tùng đi lại.
TÙNG
-
Chào mọi người.
Nhìn Linh Ngọc
-
Chào Linh
Ngọc.
LINH NGỌC
-
Chào anh Tùng.
Tùng kéo ghế ngồi gần Linh Ngọc. Còn Linh Ngọc thì nhìn đi chỗ
khác, cô có vẻ không ưa Tùng lắm. Tùng nhìn Linh Ngọc khó hiểu, anh ngại ngùng.
TÙNG
-
Linh Ngọc càng ngày càng đẹp hơn. Em đẹp nhất
vùng mình đó.
LINH NGỌC ( chẢNH )
- Ai cũng nói
thế mà.
4. NHÀ TUYỀN – NỘI – NGÀY
Tuyền ở nhà ôn thi đại học. Cô ôn thi trong phòng ngủ, cửa sổ mở
rộng, phía ngòai là vườn cây. Trên bàn là một chồng sách, vở, tài liệu. Cô lúi
húi ghi chép, đọc, lại ghi chép.
Một lúc lâu cô đứng dậy, vươn vai, đi lại gần cửa sổ nhìn ra bên
ngòai, cô nhắm mắt mơ màng.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Thắng đang nằm trên giường bệnh,
mặt mũi, chân tay bị băng bó, nét mặt anh lộ vẻ đau đớn…
TUYỀN
-
Tội nghiệp anh Thắng, chắc ảnh đang đau và buồn
lắm.
Nước mắt cô bỗng ứa ra. Không kìm nổi cảm súc, cô bật nói nên
lời.
TUYỀN
-
Anh Thắng ! Em thương anh, thương anh nhiều lắm.
Khóc một mình, không có ai chia sẻ, cô lấy khăn lau mắt, đi lại
bàn, ngồi xuống tiếp tục ôn thi.
Lát sau có tiếng gõ cửa, má Tuyền đi vô tay cầm ly sữa.
Má TUYỀN
-
Uống sữa
đi con. Trễ rồi, uống xong rồi ngủ nha.
TUYỀN
-
Dạ, học
thêm chút nữa con sẽ ngủ. Ba và anh hai, anh ba đi nhậu chưa về hả má?
MÁ TUYỀN
-
Ba và
thằng hai, thằng ba lại theo tàu ra biển đánh cá thuê rồi. Ổng nói sau chuyến
đi này sẽ có đủ tiền mua thêm cái xe máy cũ. Cả nhà có 1 cái xe cũng kẹt lắm.
Thôi ngủ đi con.
Nói xong bà đi ra, đóng cửa
lại.
5. NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
BUỔI CHIỀU. Trời đã bớt nắng. Út Lành nằm võng dưới gốc cây,
đang đọc truyện tranh.
Ngòai sân ông Sáu đang buộc đồ lên xe đạp. Buộc xong, tay trái
cầm mấy cái cần câu dắt xe đạp đi ra cổng.
Ông ngỏanh đầu ra vườn nói lớn.
ÔNG SÁU CAO
-
Nè út ! Ở nhà coi nhà, không được đi chơi đó
nghen. Bữa nay ba sẽ về trễ, phải ráng câu được nhiều cá để có tiền lo cho
thằng Tư.
Út Lành vẫn nằm đọc sách, miệng đáp to.
ÚT LÀNH
-
Dạ, ba đi nghen. Ba ráng câu được nhiều cá
nghen.
Ông Sáu đi khỏi, út Lành vẫn nằm đọc sách. Một lát sau có anh
thanh niên ( lần trước đã nghé ) chạy xe máy tới cổng, dừng xe, tắt máy láo
liêng nhìn vô nhà.
Con vàng chạy ra sủa ông ổng.
Nghe động, út Lành ngồi dậy nhìn ra cổng. Nhìn thấy anh thanh
niên, cô đứng dậy đi ra.
ÚT LÀNH
-
Ủa anh Dũng! Anh tới lúc nào? Sao không vô nhà
chơi?
dũng
-
Chào Út. Có ai ở
nhà không em?
ÚT LÀNH
-
Má chăm anh Tư ở bệnh viện. Ba em mới đi câu
xong. Anh vô nhà chơi.
Cô bé quát con vàng đang
sủa gâu gâu.
ÚT LÀNH
-
Vàng, đi vô nhà.
Với Thanh niên
-
Anh vô nhà đi, nó không cắn đâu. Nó ngoan lắm
đó.
Anh Thanh niên dắt xe vô sân, dựng xe.
dũng
-
Tụi mình ra vườn ngồi cho mát.
Út Lành dẫn anh Thanh niên ra vườn, mang theo cái ghế nhựa. Cô
ngồi xuống võng, chỉ ghế mời anh Thanh niên.
ÚT LÀNH
-
Anh ngồi ghế chơi.
Anh thanh niên ngồi xuống hỏi.
dũng
-
Út ở nhà làm gì?
Đang đọc truyện gì đó?
ÚT LÀNH
MẮC CỠ
-
Buồn quá, em đọc truyện Đôrêmon. Anh đi đâu mà
ghé đây?
dũng
-
Có chuyện trong làng, làm xong rồi nên anh ghé
thăm Út. Anh Tư đỡ chưa? Hai bác khỏe không?
ÚT LÀNH
-
Ba má em khỏe. Anh Tư cũng đỡ rồi. Em ở nhà mình
hoài à, buồn quá.
dũng
-
Vậy thì anh chở Út đi uống cà phê nghen?
ÚT LÀNH
-
Ngại quá hà. Với lại em còn phải coi nhà nữa.
dũng
-
Đi chơi chút thôi, ở nhà có con chó rồi mà. Chà
con chó này khôn và dữ lắm, không ai dám vô đâu.
ÚT LÀNH
-
Đi một chút rồi về thôi nghen, em còn phải nấu
cơm nữa đó.
dũng
-
Ok! Bọn mình đi nha.
Dũng vui vẻ, ra lấy xe
chở út Lành phóng đi.
6. BỜ BIỂN – NGOẠI – NGÀY
CHIỀU
Ông Sáu Cao đang ngồi thả câu ngoài ghềng đá, gió mạnh, sóng vỗ
làm tung bọt nước. Trời có vẻ xấu.
Trời nắng, ông Sáu Cao da mặt sạm đen, vầng trán đã nhiều nếp
nhăn lo âu. Bỗng ông ho mạnh liên hoàn
không thể dứt. Ông trấn tĩnh, lấy tay bóp bóp đầu, nhăn mặt.
ÔNG SÁU CAO
-
Sao mình đau đầu và khó thở vậy ta ? Có lẽ cảm
rồi.
Ông vội kéo câu vô bờ. Ông thu dọn đồ.
-
Phải về thôi. Mình mà bệnh lúc này thì nguy to.
Phải cố mà lo cho gia đình qua cơn hoạn nạn.
Ông Sáu sọan đồ rồi lấy xe, đạp nhanh về nhà.
7. NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
Ông Sáu Cao đi nhanh vô
sân, con vàng chạy ra vẫy đuôi, mừng quýnh. Ông Sáu Cao nói với con vàng.
ÔNG SÁU CAO
-
Mày ăn gì chưa? Hôm nay không câu đựơc cá, mày
ráng nhịn nghen.
Ông nói xong, xoa đầu con vàng. Ông nhìn quanh, vắng lặng.
ÔNG SÁU CAO
-
Út ơi! Út ! Cái con ranh này đi đâu nữa rồi. Út,
bay có ở đó không ?
Không có tiếng trả lời. Ông thở dài rồi đi ra vườn, ông mệt mỏi móc túi lấy gói BASTO, lấy thuốc mồi lửa hút. Ông nằm dài
trên cái võng, rồi rít từng hơi thuốc, khói nhả ra bay theo làn gió.
Một lát sau, út Lành đựơc anh Thanh niên chở về ngoài cổng. Ông
Sáu Cao nghe tiếng xe máy, ông lén mắt nhìn qua khe lá thì thấy út Lành và anh
Thanh niên đang dừng xe trước cổng.
ÔNG SÁU CAO
-
Cái con ranh này đúng là mất nết mà.
Út Lành chạy nhanh vô sân Cô đang đứng suy nghĩ gì đó thì bất
ngờ quay lại, ông Sáu Cao đang đứng cầm
cây roi. Út Lành lo lắng.
ÚT LÀNH
-
Ba về hồi nào vậy?
Ông Sáu Cao nóng nảy, mặt ông
đỏ bừng bừng.
ÔNG SÁU CAO
-
Không về thì làm sao biết đựơc mày hư hỏng hả?
Ông Sáu Cao cầm cây roi, ông đi chậm chậm tới quất mấy roi vào
mông út Lành. Út Lành bị đánh mấy roi,
vừa sợ vừa đau bật khóc hu hu. Thấy út khóc, ông Sáu không nỡ đánh nữa. Cô bé
vừa khóc vừa lau nước mắt, bỏ đi ra ngồi khóc ngoài võng.
Ông Sáu Cao im lặng nhìn theo, ông hối hận, nhận ra mình không
nên đánh út Lành. Ông lặng lẽ đi ra ngồi xuống nghế cạnh út Lành.
ÔNG SÁU CAO
-
Ba xin lỗi. Cũng tại tánh ba nóng nên mới đánh
con.
Út Lành miệng mếu máo, nức nức mấy cái, cô bé lấy tay quẹt nước
mắt.
ÚT LÀNH
-
Con chỉ đi uống cà phê với ảnh thôi, chứ có làm
gì đâu mà ba đánh con.
Ông Sáu Cao nghe đến cà phê, ông lại bực bội.
ÔNG SÁU CAO
-
Cà phê thôi à.
Ông cố nén lại
-
Thôi, lần sau đừng có bỏ nhà đi chơi như vậy
nữa. Đi nấu cơm đi. Hôm nay ba mệt nên về sớm đó.
Út Lành im lặng bỏ đi vô nấu cơm. Ông Sáu Cao đi lại ngồi xuống
võng rồi lấy thuốc lá ra hút. Mặt ông rất buồn.
8. NHÀ ÔNG THÀNH – NGOẠI – NGÀY
Bà Lan đang dìu ông Thành đi lại trong sân, đi một lát ông Thành
và bà Lan ngồi xuống ghế đá đặt sẵn ở đó.
ÔNG THÀNH
-
Chân anh cũng sắp đi đựơc rồi. Cầu cho mau lành
để anh đi gặp cậu Thắng. Người ta xả thân cứu anh và con gái, bị thương nặng,
lại còn không lấy tiền tạ ơn của mình nữa chứ. Đúng là hiếm có người như vậy
lắm.
BÀ LAN
-
Em có biết qua hoàn cảnh gia đình cậu Thắng, do cậu
Bảo ngồi trên xe kể. Nhà Thắng nghèo lắm,
năm nay nó lại lỡ kỳ thi tốt nghiệp phổ thông.
Nghe bà Lan nói, ông Thành hơi bất ngờ.
ÔNG THÀNH
-
Vậy hả ? Ừ, cậu ta bị thương mà, sao đi thi
được.
BÀ LAN
-
Tội nghiệp, chỉ vì cứu nhà ta mà nên nông nỗi.
ÔNG THÀNH
-
Đúng là gia đình mình có lỗi nhiều lắm. Bằng mọi
cách chúng ta phải giúp đỡ cậu ấy.
BÀ LAN
-
Ừ, nhưng bằng cách nào hả anh ? Đưa tiền cậu ta
không nhận. Thắng tự trọng lắm anh à.
Ông Thành và bà Lan ngồi suy nghĩ.
ÔNG THÀNH
-
Thôi đựơc rồi, để mai
anh đến thăm cậu ấy coi tình hình sao đã. Anh phải trực tiếp cám ơn Thắng và gia đình cậu ta luôn.
Bà Lan nhìn ông Thành gật đầu, hai người dứng dậy dìu nhau đi đi
lại lại trong sân.
9. PHÒNG MAI MAI – NỘI – NGÀY
Mai Mai ngồi suy nghĩ, cô bé đang ngồi
nhìn cuốn nhật ký. Suy nghĩ một lát rồi cô bé cầm lấy cây viết.
Những dòng chữ nói về lần đầu gặp
Thắng!
“Lần đầu tiên mình gặp
anh- chàng hiệp sĩ. Trước mắt mình là một hòang tử, đẹp trai, người đầy thương
tích, má bị băng kín, đôi mắt sáng, cương trực. Không hiểu sao, mấy ngày nay
mình cứ nghĩ về chàng, trái tim mình đập mạnh hơn mỗi khi nghĩ về chàng. Mình
cứ mong thời gian trôi thật nhanh, để mình đựơc gặp chàng, đựơc nhìn vào đôi
mắt ấy”…….
Mai Mai dừng bút suy nghĩ, cô bé cắn
cắn móng tay..Mai Mai nhìn cuốn nhật ký rồi ôm vào lòng. Lúc này bà Lan lên, bà
đứng nhìn Mai Mai qua khe cửa mở, một lát sau bà gõ tay vào cửa cóc, cóc. Mai
Mai giật mình nhìn lại, cô vội bỏ cuốn nhật ký vào hộp bàn.
MAI MAI
-
Má…Má lên hồi nào vậy? làm con hết hồn à.
BÀ LAN
-
Con gái của má làm cái gì mà bối rối vậy hả?
MAI MAI
-
Có gì đâu. Con đang sắp xếp lại đống sách vở cho
nó gọn.
Bà Lan mờ cửa đi vô ngồi vào giuờng, bà nhìn Mai Mai.
BÀ LAN
-
Mai ba má đi thăm anh Thắng đó, con gái có đi
không?
Mai Mai bất ngờ tươi vui hẳn lên.
MAI MAI
-
Thiệt hả má?
BÀ LAN
-
Ừ, chẳng lẽ má lại đi nói dối con. Làm gì mà vui
quýnh lên vậy chứ?
MAI MAI
-
Dạ...thì đi gặp ân nhân nên con vui. Với lại con
thấy anh Thắng là người tốt.
BÀ LAN
-
Sao con biết đựơc là người tốt? Ở đời khó phân
biệt lắm con à.
MAI MAI (phản đối)
-
Tại sao má lại đi nói ân nhân của mình như vậy
chứ?
Bà Lan cười đùa vui
vẻ.
BÀ LAN
-
Má chỉ hỏi thử con gái của má thế thôi. Nhưng
làm gì mà con gái bênh vực ân nhân của mình vậy hả?
MAI MAI
-
Má.. con…con…
Bà Lan đứng dậy .
BÀ LAN
-
Thôi má đùa với con gái thôi. Ngày mai chúng ta
sẽ đi thăm ân nhân của mình. Má xuống đây.
MAI MAI
-
Dạ, con chào má.
Bà Lan đi ra, cánh cửa khép lại. Mai Mai ngồi nhẹ xuống giường
nệm, cô sung sướng thầm nói.
MAI MAI
-
Ngày mai mình đựơc gặp chàng nữa rôi. Ngày mai
mình phải nói gì với chàng đây? Không biết là chàng có thích mình không ta?
10. BỆNH VIỆN THỊ XÃ – NỘI – NGÀY
TẠI PHÒNG BÁC SĨ – NỘI
Bác sĩ đang cầm tờ phim
nghiên cứu, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
BÁC SĨ
-
Mời vào!
Cánh cửa mở, giám đốc công ty du lịch mặc bộ vét màu đen bước
vô. Bác sĩ nhìn giám đốc rồi đặt tờ phim xuống bàn đi nhanh lại.
GIÁM ĐỐC
-
Chào bác sĩ. Tôi không làm phiền bác sĩ chứ?
BÁC SĨ
-
Tôi đang tính gọi điện thoại cho anh đây. Tốt
quá. Mời anh ngồi.
Bác sĩ chỉ tay vào bộ xa
long gần đó .
GIÁM ĐỐC
-
Cám ơn bác sĩ.
Hai người đi lại ngồi xuống bộ Xa long, bác sĩ tiện tay rót trà
ra tách rồi đưa qua cho giám đốc.
BÁC SĨ
-
Mời anh uống trà.
GIÁM ĐỐC
-
Cám ơn bác sĩ. Không làm mất thời gian của bác
sĩ nữa, tôi muốn hỏi cụ thể hơn về tình trạng vết thương của cậu Thắng.
BÁC SĨ
-
Chúng tôi thật xin lỗi. Vết thương của cậu ta
quá nặng. Các phần thịt bị dập nát, xương bị rạn, nếu thực hiện phẫu thuật
chỉnh hình thì e là chúng tôi chưa đủ phương tiện và kỹ thuật.
Giám đốc suy nghĩ một lát rồi nói.
GIÁM ĐỐC
-
Gay thiệt, việc này quyết định đến tương lai của
Thắng. Nói thật, hoàn cảnh gia đình cậu ta khó khăn. Nhưng cậu ta là một người
có năng lực, ham học hỏi và có tinh thần nghĩa hiệp.
BÁC SĨ
-
Tôi cũng nghe qua về những việc cậu ta đã làm.
Đúng là một HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG. Cách duy nhất để phục hồi mặt Thắng là đưa
cậu ta ra nước ngoài- Nơi có chuyên gia giỏi cộng với công nghệ tiên tiến mới
thành công.
Giám đốc hơi bất ngờ.
GIÁM ĐỐC
-
Nghiêm trọng vậy sao?
Bác sĩ gật gật đầu. Giám đốc ngồi suy nghĩ, một lát ông đứng dậy
rồi nói lời chào bác sĩ ra về.
GIÁM ĐỐC
-
Thôi đựơc, trước hết chúng ta chữa cho Thắng
khỏi đã, phẫu thuật thẩm mỹ sẽ tính sau vậy. Cám ơn bác sĩ. Chào bác sĩ.
BÁC SĨ
-
Chào anh!
Giám đốc đi lại mở cánh cửa rồi đi ra. Cánh cửa khép lại.
11. PHÒNG THẮNG – NỘI – NGÀY
Thắng đang ngồi buồn, bên má trái vẫn còn băng kín, chỉ hé lộ
một nửa bên má phải.
Út Lành nhìn Thắng, cô bé cầm trên tay ly nước cam đi lại. Thắng
đang vuốt ve mấy cánh hoa hồng đã héo.
ÚT LÀNH
-
Anh Tư uống nước đi. Nước cam Út tự vắt đó.
THẮNG
-
Ừ, giỏi quá hen.
Út Lành nhìn giỏ hoa hồng.
ÚT LÀNH
-
Là ai tặng Tư đó? Hoa đẹp thiệt đó nhưng héo mất
rồi.
THẮNG
-
Là 1 cô bé rất đẹp.
ÚT LÀNH
-
Ai mà Tư khen dữ zậy? Có đẹp bằng Út của anh
không?
Thắng nhìn Út cười.
THẮNG
-
Út của anh công nhận đẹp thiệt, nhưng theo Tư…vẫn
không đẹp bằng cô gái ấy. Cô ta sở hữu một vẻ đẹp thiên phú, thánh thiện…nói
chung là anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào đẹp đến mê hồn như vậy.
Út Lành nhìn ra ngoài suy nghĩ.
ÚT LÀNH
-
Tư đừng nói là
cô ấy từ trong truyện cổ tích đi
ra đó nghen.
THẮNG
-
Thật 100%. Cô gái ấy không phải là tiên, mà là
người thật, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp của một thiên thần. Có thể người khác không
cho là thế, nhưng với Tư, cô ấy là đẹp nhất.
ÚT LÀNH
-
Út không tin. Có thể Tư cảm tính đó thôi. Lúc
nào Út tận mắt thấy thì Út mới tin.
Thắng vẻ buồn bã.
THẮNG
-
Nhưng có lẽ Út không bao giờ đựơc gặp cổ đâu. Có
thể cô ấy sẽ không đến đây nữa.
ÚT LÀNH
-
Ủa, sao vậy Tư?
Thắng không trả lời, anh nhìn giỏ hoa hồng rồi ánh mắt hiện lên
vẻ thất vọng, luyến tiếc. Lúc này có
tiếng động ngoài cửa. Út Lành nhìn ra, bà Thắm bước vào
ÚT LÀNH
-
A, má tới. Hôm nay má không đi làm sao?
BÀ THẮM
-
Có, nhưng má đã làm xong việc rồi xin phép ông
chủ về sớm..
THẮNG
-
Má đừng có làm nữa. Con thấy dạo này sức khỏe má
yếu rồi đó. Má nghỉ đi, đợi con xuất viện rồi con sẽ đi làm kiếm tiền về cho
má.
BÀ THẮM
-
Không làm sao đựơc con. Còn ăn đựơc ngày nào là
má phải làm việc tới ngày đó.
Thắng nhìn bà Thắm vẻ thương cảm, đau lòng, nước mắt anh rưng
rưng.
Có tiếng gõ cửa, út Lành chạy lại mở cửa. Giám đốc bước vô.
ÚT LÀNH
-
Cháu chào chú ạ.
GIÁM ĐỐC
-
Ừ, chào cháu!
Với bà Thắm
-
Chào chị!
Thắng thấy giám đốc đi vô, cậu đứng dậy đi lại cúi chào giám
đốc.
THẮNG
-
Cháu chào chú.
BÀ THẮM
-
Chào ông giám đốc.
GIÁM ĐỐC
Với Thắng.
-
Cậu cứ ngồi đi cho khỏe. Chà, trông khỏe ra rồi
đó. Đúng là “tuổi trẻ bẻ gãy sừng trâu” mà. Hà hà….
Mọi người cười rộn lên. Út Lành cầm lấy ly nước đi tới gần
giám đốc.
ÚT LÀNH
-
Cháu mời chú uống nước.
GIÁM ĐỐC
-
Ừ, cám ơn cháu. Chà, con bé vừa xinh lại vừa
lanh lẹ. Đúng là không hổ danh em gái của HIỆP SĨ LÀNG CHÀI.
Út Lành vui vẻ, mắc cỡ. Thắng nhìn giám đốc vẻ biết ơn.
THẮNG
-
Cháu cảm ơn chú. Nếu không có chú giúp đỡ, thì
cháu đâu có ngồi đây nói chuyện đựơc.
GIÁM ĐỐC
-
Cám ơn cái gì. Cậu đã làm việc tốt cho công ty.
Cậu cũng từng giúp đỡ bao nhiêu người đó thôi? Giúp ngưòi ắt có người giúp ta.
Lẽ sống ở đời mà. Đúng không cháu?
THẮNG
-
Nhưng…..
GIÁM ĐỐC
-
Thôi, đừng có suy nghĩ nhiều. Cứ lo cho bản thân
mình lúc này đi đã, rồi hãy tính đến chuyện cám ơn. Sau này cậu có trả ơn tôi
cả đời cũng chưa muộn mà. Hà hà….
THẮNG
-
Cháu chưa hiểu, tại sao bệnh viện lại không cho
cháu xuất viện?
Giám đốc, nhìn bà Thắm rồi nhìn út Lành. Ông trấn an Thắng.
GIÁM ĐỐC
-
À, thì ở bệnh viện tốt hơn, họ dễ dàng theo dõi
bệnh nhân.
THẮNG
-
Hay họ đang giấu giếm cháu chuyện gì?
Thắng đưa tay lên má, nơi vết băng.
THẮNG
-
Hay là vết thương trên má của cháu. Nó có sao
không chú? Nó có để lại sẹo lớn không chú?
GIÁM ĐỐC
-
Không sao đâu. Cháu cứ nghĩ lung tung. Ít bữa
nữa là cháu có thể xuất viện.
THẮNG
-
Nhưng cháu không muốn khuôn mặt của cháu biến
thành một quái thú. Cháu sợ lắm.
Thắng lo lắng, cậu đi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau cậu
nhìn xuống giỏ hoa hồng. Giám đốc đi lại trấn an.
GIÁM ĐỐC
-
Cậu đừng nghĩ bậy bạ. Vết thương sẽ lành. Khuôn
mặt cậu vẫn bình thường. Cậu cứ yên tâm đi. Tôi rất tin tưởng ở cậu. Thôi, cậu
nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi đi đây!
Thắng nhìn giám đốc gật đầu.
THẮNG
-
Dạ, cháu cám ơn chú.
Giám đốc vỗ tay vào vai
Thắng rồi quay lưng qua bà Thắm.
GIÁM ĐỐC
-
Chào chị, tôi đi.
Với út Lành
-
Chú đi
nghen cháu.
ÚT LÀNH
-
Dạ, chú đi ạ.
BÀ THẮM
-
Cám ơn ông giám đốc. Chào ông giám đốc.
Giám đốc quay lưng đi ra khỏi
phòng. Thắng, bà Thắm, út Lành nhìn theo vẻ kính trọng.
12. NHÀ TUYỀN – NỘI – NGÀY
Tuyền, Toàn, Ngọc đang ngồi với nhau ôn bài.
TOÀN
-
Lâu có kết quả tốt nghiệp ghê. Hồi hộp quá à.
Không biết là có tốt nghiệp không nữa.
TUYỀN
-
Toàn thiếu gia mà cũng biết lo vậy ta? Đúng là
chuyện không thể ngờ.
TOÀN
-
Lo chứ sao không lo. Không đậu tốt nghiệp, còn
danh dự nào là Toàn thiếu gia này nữa chứ.
NGỌC
-
Dù sao chúng ta còn có cái để mà hy vọng. Nhưng , nhưng anh Thắng thì….
Mọi người lại buồn rầu, Toàn lật đi lật lại cuốn vở, một lát sau
cậu thở dài một tiếng rồi gấp cuốn vở lại.
TOÀN
-
Thiếu HIỆP SĨ LÀNG CHÀI, Toàn thiếu gia này như
thiếu tiền vậy. Thôi 2 bà ôn đi, Chắc là
các bà tốt nghiệp cả thôi. Khó là vô đại học kìa, tôi ra ngoài ngao du chút
nha..
Tuyền và Ngọc nhìn theo Toàn, hai người quay qua im lặng ôn bài.
Tuyền chăm chú ôn bài, mắt cô dán vào cuốn vở không rời.
Linh Ngọc, mặc dù vẫn tập trung ôn bài, nhưng thỉnh thoảng cô
lén mắt nhìn qua Tuyền như đang muốn hỏi điều gì đó.
LINH NGỌC
-
Tuyền nè!
Tuyền mắt vẫn nhìn vào vở.
TUYỀN
-
Nói đi.
Linh Ngọc gấp cuốn vở lại, đặt xuống bàn nhìn Tuyền.
LINH NGỌC
-
Sao bà khinh người quá vậy? Tôi đang đang hỏi bà
đó.
Tuyền đặt cuốn vở xuống, cô nhìn Ngọc.
TUYỀN
-
Nay bày đặt nói chuyện phép tắc, lễ nghĩa nữa
hen. Có chuyện gì vậy?
LINH NGỌC
-
Bà…bà có thích anh Thắng thật sự không?
Tuyền nhìn Ngọc đỏ mặt, vẻ
thắc mắc.
TUYỀN
-
Bà hỏi
chuyện này để làm gì? Lo ôn bài đi.
LINH NGỌC
-
Bà đừng có phớt lờ câu hỏi của tôi. Là con gái
với nhau, nên bà không qua đựơc mắt tôi đâu. Nói đi! Bà có thích anh Thắng
không?
TUYỀN
-
Thích hay không thích là chuyện của tôi. Mà nè,
sao bà quan tâm tới chuyện của tôi với anh Thắng nhiều quá vậy? Tôi với anh
Thắng là bạn thôi.
LINH NGỌC
-
Là bạn thôi sao? Là bạn mà quan tâm nhau thấy
ghê.
TUYỀN
-
Bạn bè quan tâm nhau là chuyện bình thường. Tôi
thấy bà cũng lạ nghen. Bà nói thích anh Thắng, nhưng bà còn hay ăn hiếp ảnh nữa
là khác.
LINH NGỌC
-
Ảnh đâu có thích tôi. Tôi nói cho ảnh biết sự
thật là tôi thích ảnh, nhưng ảnh không hề nghĩ gì đến tôi hết.
Tuyền nhìn Ngọc rồi im lặng lật cuốn vở ra học tiếp. Ngọc nhìn
Tuyền vẻ tức tối, cô đứng dậy, im lặng gom sách, vở bỏ đi.
Toàn ở ngoài vô, đụng phải Ngọc đi hấp tấp ra. Linh Ngọc xông
thẳng vào người Toàn khiến cậu không tránh kịp, nên té nhào ra một bên. Cậu
đứng dậy chắn đường. Ngọc.
TOÀN
-
Nè, làm cái gì mà như tàu cánh ngầm vậy hả?
LING NGỌC
-
Ông thiên lôi thì có. Tránh ra.
Linh Ngọc bỏ đi. Toàn đứng nhìn theo Ngọc. Linh Ngọc ra xa, cô
lấy xe máy rồi rồ máy chạy đi. Tòan lắc đầu không hiểu.
Toàn đi vô, cậu rón rén đi lại ngó nhìn Tuyền. Tuyền vẫn có vẻ
tập trung học bài. Toàn suy nghĩ trong đầu, cậu tự nói thầm một mình.
TOÀN ( GIỌNG OFF )
-
Vẫn bình thường mà. Tại sao vậy ta? Nãy giờ mình
đâu nghe tiếng cãi vã, hay đập phá gì đâu?
Toàn chợt nhận ra.
-
À. Hay là
xảy ra chiến tranh lạnh. Chắc chắn rồi. Chắc chắn là hai bên xảy ra chiến tranh
lạnh, mà nguyên nhân không ai khác, chính là HIỆP SĨ LÀNG CHÀI.
Với Tuyền, nói to.
-
Bà học
nhé, tôi đi có công chuyện đây.
Nói xong quay đi luôn, mặc cho Tuyền ngẩng đầu, ngơ ngác.
13. VUỜN CÂY ven BIỂN – NGOẠI – NGÀY
BUỔI CHIỀU
Ông Ba Nghệ cởi trần, chỉ bận cái quần xà lỏn đi dưới
biển lên. Ông đi lại cái võng mắc sẵn. Ông lục trong túi cái áo bà ba màu đen,
lấy ra gói Con Mèo, cầm lấy điếu thuốc mồi lửa hút ( Mồi hơi lâu vì gió biển
mạnh ). Mồi xong điếu thuốc, ông nằm dài xuống võng, mắt nhìn ra biển, miệng từ
từ nhả khói. Ông nhớ lại chuyện 18 năm trước:
HỒI
TƯỞNG
- “ … RỪNG TÂY NGUYÊN 18 năm trưỚC– NGOẠI – NGÀY
- Trong khu rừng rậm,
gập ghềnh gò, đá. Một ngừơi đàn ông tuổi trạc 45 ( Ba Cửu Sừng- Ba Nghệ bây
giờ), mặt có râu quai nón, thân hình to khỏe đang đánh nhau với một ngừoi đàn
ông khác, tuổi khoảng 35 ( Bảy Cọp ). Bảy Cọp có mái tóc dài, võ nghệ cao cường
và hiểm độc. Hai người đàn ông đánh nhau một trận, khiến cho cây cối phải
chuyển động, lá khô bay xào xạc vút lên cao
trong cơn gió xoáy vừa ập đến. Một số thanh niên đàn em bên ngoài sợ
hãi, núp vào các gốc cây, mắt trố ra nhìn láo lia về trận quyết đấu sinh tử.
Trận đấu kéo dài hơn 30 phút, Ba Cửu Sừng đang chiếm ưu thế.
Bảy Cọp bị Ba Cửu Sừng tung một cú đá vào bụng khiến
hắn văng ra xa. Một tay Bảy Cọp ôm bụng, tay kia bám vào gốc cây để khỏi ngã.
Ba Cửu Sừng vẫn thủ thế vững chắc như một con hổ, mắt tập trung nhìn vào mắt
của Bảy Cọp. Bảy Cọp lừ lừ đôi mắt nhìn Ba Cửu Sừng đầy vẻ uất ức, tức tối. Hắn
đạp chân vào gốc cây lao người thẳng đến tiếp sát Ba Cửu Sừng đồng thời tung ra
cả 2 đòn cả quyền lẫn cước. Ba Cửu Sừng lùi lại mấy bước, né sang trái rồi lợi
dụng sơ hở của Bảy Cọp để phản công. Ông đưa
tay phải lên dùng song chỉ đâm vô mắt tên Bảy Cọp, đồng thời ông ta tung
cú đá bằng chân trái vô bụng đối phương. Bị trún đòn quá nặng, Bảy Cọp thất thế
té lăn mấy vòng. Mắt của hắn tóe máu.
Bảy Cọp tay ôm mặt đau đớn kêu rống lên.
BẢY CỌP
-
Mắt của ta. Ôi đau quá! Con mắt của ta. Hừ! Ba Cửu Sừng, mày hay lắm. Hôm nay tao thua
mày. Nhưng Bảy Cọp nhất định sẽ đòi món nợ này. Tao bắt mày phải trả lại con
mắt cho tao. Á, đau quá. …”
(Hết hồi tưởng).
Điếu thuốc tàn hết lửa, nhưng ông Ba Nghệ vẫn cầm trên tay. Đôi
mắt ông đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này ông Năm ĐB bất ngờ gãi vào đàn phát ra một
âm thanh làm cho ông Ba Nghệ giật mình.
ÔNG BA NGHỆ
-
Ủa, anh Năm ra hồi nào vậy?
ÔNG NĂM ĐB
-
Lâu rồi, thấy anh nằm im phăng phắc, tôi cứ
tưởng là anh luyện khí công, nên tôi đâu có gọi, sợ anh “Tẩu hỏa nhạp ma”. Khà
khà khà…!
Ông Năm cười một hơi dài sảng khoái.
Ông Ba Nghệ im lặng, ông đứng dậy rời khỏi cái võng, đứng nhìn
ra biển.
Biển động, sóng mạnh, cứ phút phút lại có những cơn sóng cao ập
vào bờ làm tung tóe bọt nước.
ÔNG BA NGHỆ
-
Tự nhiên tôi lại nhớ đến mấy người…
ÔNG NĂM ĐB
-
Già rồi, có vợ trẻ đẹp còn mơ mộng thứ gì nữa.
Thôi, tôi với anh làm ván cờ đi. Người ta nói: “Đàn ông mê ruợu mê cờ thì đựơc,
chứ mê đàn bà là khổ”.
Ông Ba Nghệ quay đầu lại,
nhìn ông Năm.
ÔNG BA NGHỆ
-
Tôi đâu có nói là tôi nhớ bà nào đâu. Tôi nhớ
đến bạn hữu giang hồ, chuyện ân oán giang hồ của tôi.
Ông Năm nghe đến ân oán giang hồ, ông giật mình, chân tay cóng
lại. Im lặng một lát ông Năm lấy bàn cờ tướng xếp trên mặt cát dưới bóng cây.
ÔNG NĂM ĐB
-
Anh nói đến ân óan giang hồ làm tôi sở cả gai ốc
nè. Bọn mình chơi cờ nào, vừa chơi anh vừa kể cho tôi nghe nhé.
Ông Ba Nghệ đi lại ngồi đối diện với ông Năm. Hai người bắt đầu
đánh cờ. Vừa chơi cờ, ông Ba vừa kể chuyện. ( có thể kể chuyện bằng hình ảnh )
ÔNG BA NGHỆ
GIỌNG CHẬM RÃI
-
Hơn nửa đời người tôi lăn lộn trên giang hồ kiếm
sống bằng đủ mọi nghề khác nhau. Là dân giang hồ nhưng tôi theo chính đạo. Cuối
cùng làm nghề bảo tiêu cho các chủ hàng. Tuy không phải là nghề xấu nhưng cũng
không phải là nghề tốt.
Ông dừng kể, ông Năm vẫn im lặng chăm chú muốn nghe tiếp.
-
Chủ hàng
của tôi là đại gia buôn gỗ, đồ cổ và đá quý nổi tiếng ở Tây Nguyên. Để bảo vệ
hàng tôi đã phải đánh nhau với nhiều băng cướp và các đối thủ của thân chủ. Tôi
đã từng đánh nhiều người bi thương và cũng nhiều lần bi thương. Có lần tôi đã
giết 1 tên cướp nguy hiểm vì hắn đã dùng súng bắn chết người của tôi.
ÔNG NĂM ĐB
-
Ôi ! Sợ quá. Công việc của anh nguy hiểm quá.
Sao anh lại chọn nghề đó ?
ÔNG BA NGHỆ
-
Thì hồi trẻ tôi chỉ học hết lớp 5, nhà nghèo
đành phải bỏ học, lên Sài Gòn kiếm sống. Đi bụi đời, tôi gia nhập vào 1 môn phái mãi võ. Do có sức
khỏe và chịu khó nên tôi được người trưởng môn yêu mến chọn làm đệ tử chân
truyền. Sau giải phóng môn phái tan rã,
tôi dạt lên biên giới cao nguyên. Tôi đã mua 1 vườn café tính làm ăn lương
thiện nhưng bị chính quyền xã tịch thu vì không đủ giấy tờ hợp pháp. Tay trắng, chán đời tôi lên Đà Lạt tụ tập mấy đứa đàn em
làm bảo kê cho mấy khách sạn, quán Bar tư nhân. Mấy khách sạn đó rồi cũng bị
nhà nước tịch thu. Tôi lại mất việc nên kéo đàn em lên Buôn Mê Thuật làm bảo
tiêu.
ÔNG NĂM ĐB
-
Trời đất. Cuộc đời anh hệt như phim xã hội đen,
sợ quá đi thôi. Nhưng sao anh lại về đây ?
ÔNG BA NGHỆ
-
Mình già rồi, hết muốn xưng hùng, xưng bá. Với
lại tôi gặp nhà tôi bây giờ, cứu cổ, rồi thương cổ. Cổ cũng thương tôi thật
lòng nên tôi quyết định giải nghệ. Chia tay ông chủ và bọn đàn em, tôi bí mật
đưa cổ về Đà Lạt, rồi về đây sống bình ỵên, lương thiện. Cũng may sau này được
gặp anh nên tôi hiểu thêm giá trị .. gì.. gì đó, à giá trị nhân văn của cuộc
đời. Tôi cám ơn anh nhiều lắm.
ÔNG NĂM ĐB
NGÀI NGẠI
-
Anh nói quá chứ sự thật anh còn từng trải và
hiểu đời hơn tôi. Tôi chỉ giáo điều, còn anh là thực tế. Qua anh tôi cũng hiểu
biết hơn về cuộc sống, nhìn nhận vấn đề chính xác hơn.
Ông Ba ngừng lời. Cả 2 ông im lặng suy ngẫm. 1 lát ông Ba lên
tiếng.
ÔNG BA NGHỆ
-
Thôi, cứ nói chuyện mãi, nguội hết cờ rồi. Tôi
xuất xe nè, anh đi coi.
Hai ông già lại tập trung đấu
cờ đến quên cả trời đất.
14. PHÒNG BỆNH của THẮNG – NỘI – NGÀY
Có tiếng gõ cửa. Bà Thắm đi lại mở cửa. Toàn bước vô, cậu quay
lại đóng cửa rồi cúi chào bà Thắm.
TOÀN
-
Cháu chào bác!
Thấy Thắng đang nằm trên
giường bệnh cậu lại gần hỏi.
TOÀN
-
Thế nào rồi HIỆP SĨ? Khá hơn chưa?
THẮNG
-
Tao khỏe rồi. Muốn ra viện quá, nằm đây buồn
lắm.
TOÀN
-
Để tao đưa mày ra công viên bệnh viện dạo chơi.
Ok ?
THẮNG
-
Ok! Tao cũng muốn đi lắm.
Với Bà Thắm
-
Má, con
đi dạo chút nghen.
BÀ THẮM
-
Hai đứa đi một chút rồi về nghen. Má nấu cơm đợi
tụi bay về ăn nghen.
THẮNG – TOÀN
-
Dạ, má cứ nấu đi. Tụi con đi lát, đói bụng là về
ăn liền.
15. BỆNH VIỆN – NGOẠI – NGÀY
Vườn hoa nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Quanh các lối đi, đựơc
đặt nhiều ghế đá, 1 số bệnh nhân và người nhà ngồi nghỉ.
Thắng và Toàn vừa đi dạo
vừa nói chuyện.
THẮNG
-
Nhỏ Tuyền và nhỏ Ngọc sao rồi?
TOÀN
-
Hai đứa nó đang ôn thi đại học.. Nhỏ Tuyền học
chăm lắm. Còn nhỏ Ngọc cũng như tao à, bữa học bữa đi chơi. Tao nghĩ chỉ nhỏ
Tuyền thi đậu đại học thôi. Còn tao với Ngọc thì khó lắm.
THẮNG
Nhìn toàn, la
-
Trời đất, mày với Ngọc cũng phải ráng ôn thi đi
chứ? Mày có điều kiện, hãy mướn thầy giỏi về nhà mà ôn thi.
TOÀN
Bình thản
-
Tao không muốn vô đại học. Thi thì cứ thi, đậu
thì học, rớt thì ở nhà làm ăn. Tới đâu tính đó mày ơi! Lo chi cho mệt xác.
THẮNG
ĐỨNG LẠI, NGẮM HOA
-
Ờ, cũng đựơc. Mày thì thiếu gì cơ hội để sống và
làm việc. Nhà mày giàu mà. Nhà tao thì khác, nếu vô đại học thì tao có điều
kiện đổi đời, không vô đại học thì chỉ có làm bảo vệ mãi thôi.
TOÀN
ĐỘNG VIÊN
-
Mày học khá, khỏi bệnh, vừa làm vừa học, sang
năm thi càng chắc ăn.
Đổi chủ đề.
-
À , bọn
trong lớp có tới thăm mày không?
THẮNG
Vui kể.
-
Bữa qua tụi nó tới đông lắm, mang tới bao nhiêu
là quà, mang hình của lớp cho tao coi nữa. Tụi nó còn quay phim, chụp hình với
tao để làm kỷ niệm. Rồi đàn và hát cho tao nghe nữa. Vui lắm.
TÒAN
-
Bọn nó có đt cho tao từ mấy bữa trước, nhưng tao
nói là nhóm mình sinh hoạt riêng. Trong làng nè, ở trường nè dân làng, các thầy
cô và tụi con gái cứ gặp tao là hỏi về mày. Chà ! Mày đang là trung tâm của vũ
trụ đó.
THẮNG
Cười mếu.
-
Trung tâm gì chứ? Tại tao bệnh nên mọi người
quan tâm thôi. Thỉnh thoảng cũng có các đại diện đòan trường, công đòan và các
bạn trong trường tới thăm tao. Được mọi người quan tâm, tao cũng vui lắm.
TÒAN
-
Vì mày luôn tốt với mọi người, luôn bênh vực kẻ
yếu nên mới được cả trường ngưỡng mộ. Chứ không như tao, nhiều tình địch quá. Ka ka ka !
THẮNG
-
Mày cũng tốt với bạn bè mà, chỉ tại mày ham chơi
quá thôi.
TÒAN
Tếu táu.
-
Vì tao là thiếu gia, còn mày là hiệp sĩ. Trái
chiều nên mới hút nhau, nếu tao cũng như mày thì suốt ngày tao và mày gặp nhau
trên võ đài thôi. Ka ka ka !
THẮNG
Vui, cười.
-
Hì hì ! Có lẽ là thế, mày cũng hiếu chiến lắm,
đâu có nhường ai. Đánh mày chắc sướng tay lắm đây. Thôi, đói bụng rồi, về ăn
cơm mày.
16. LÀNG
CHÀI – NGOẠI– NGÀY
Tuyền và Linh Ngọc đứng dưới gốc cây nói chuyện. Bên cạnh là 1
chiếc xe đạp và 1 chiếc xe máy.
TUYỀN
-
Bà ôn thi được nhiều chưa? Sao bữa qua không
sang nhà tôi học chung?
LINH NGỌC
-
Tôi sợ làm phiền bà.
TUYỀN
-
Bà kỳ quá hà. Cả nhóm có 4 đứa, anh Thắng thì
nằm viện, ông Tòan cứ chạy nhảy lung tung, bà không sang tôi thì để tôi sang
nhà bà vậy.
LINH NGỌC
-
Thôi, khoan đã, nghỉ ôn thi 1 buổi. Chiều nay
tôi với bà lên thăm anh Thắng nha?
TUYỀN
-
Tôi cũng tính rủ bà, nhưng ngại bà móc nhéo tôi.
Đi 1 mình thì không dám.
Buồn.
-
Tôi…tôi … tội nghiệp anh Thắng quá.
LINH NGỌC
Nhìn Tuyền cũng không dấu
được xúc động.
-
Tội nghiệp ảnh. Nếu không bị tai nạn thì cả nhóm
đang ôn thi đại học rồi. Ảnh học khá, nhất định ảnh sẽ thi đậu.
TUYỀN
-
Tất nhiên rồi. Có ảnh ở nhà ông Tòan cũng ít
chạy lung tung. Mấy giờ chiều tụi mình đi? Bà chở tôi nha?
LINH NGỌC
-
Tôi sẽ chở bà. 3h chiều nha? À, phải mua quà gì
cho ảnh hả Tuyền?
TUYỀN
-
Ờ, mua gì nhỉ? Theo tôi cứ mang cho ảnh thứ gì
mà ảnh thích.
LINH NGỌC
Nhìn Tuyền thăm dò.
-
Tôi sẽ mua đường sữa và nho Mỹ cho ảnh.
TUYỀN
Nhìn Ngọc, suy nghĩ rồi nói.
-
Tôi sẽ nấu cháo chim cu với đậu xanh mang cho
ảnh ăn.
Ngọc nhìn Tuyền vẻ buồn buồn.
LINH NGỌC
-
Ok, giờ tụi mình về nhà nhé. 3h tôi sẽ ghé đón
bà.
17. PHÒNG
BỆNH THẮNG – NỘI – NGÀY
TRƯA
Bà Thắm nấu cơm xong, dọn sẵn lên bàn. Bữa ăn có đầy
đủ thịt, cá và rau. Bà ngồi coi tivi ngóng đợi hai đứa, vẻ sốt ruột.
BÀ THẮM
-
Hai thằng ranh, đi đâu mà lâu vậy kà?
Vừa lúc đó, Thắng , Toàn mở cửa bước vô.
THẮNG
-
Cơm xong rồi hả má? Con đói quá nè.
BÀ THẮM
-
Ừ, má dọn sẵn rồi nè. Hai đứa vô ăn luôn cho
nóng.
Ba người ngồi xuống ăn cơm.
Bà Thắm nhìn Toàn hỏi.
BÀ THẮM
-
Mấy đứa thi cử sao rồi?
TOÀN
NUỐT CƠM
-
Tụi cháu sẽ đậu hết thôi bác à. Thi tốt nghiệp
thì dễ mà. Vô đại học mới khó.
BÀ THẮM
CHÂN TÌNH
-
Bay ăn cơm với thằng Thắng xong thì về lo ôn thi
đại học đi. Ở đây có bác và út Lành rồi.
TOÀN
-
Bữa nay cháu lên đây, cháu sẽ ở lại với Thắng
mấy ngày. Cũng là để nghỉ ngơi cho đầu óc thoải mái bác ạ. Sau này về nhà ôn
thi mới vô.
BÀ THẮM
GẮP THỨC ĂN CHO 2 ĐỨA
-
Thế cháu định thi vô trường nào ?
TÒAN
-
Cháu thi vô trường đại học Bà Rìa- Vũng Tàu cho
gần nhà. Vô khoa quản trị kinh doanh để sau này có nghề giúp ba cháu quản lý
công việc.
BÀ
THẮM
-
Cháu nghĩ cũng phải. Cố lên cháu ạ. Còn thằng
Thắng không biết sau này sẽ ra sao? Bác nghèo lại dốt, không giúp được gì cho
nó cả.
TÒAN
( AN ỦI )
-
Bác đừng lo. Trong số bọn cháu thì Thắng là
người có nhiều khả năng nhất. Nó sẽ vượt qua khó khăn này thôi bác ạ.
BÀ
THẮM
-
Hai đứa ăn xong đi, rồi ngủ trưa cho khỏe.
Ba người ăn cơm xong, bà Thắm dọn đồ, Thắng nằm trên
giường bệnh. Toàn trải nệm xuống sàn, bên
cạnh giường, nằm xuống nghỉ. Mấy phút sau hai đứa đã ngủ lăn quay.
18. PHÒNG BỆNH THẮNG – NỘI – NGÀY
CHIỀU
Ngủ trưa xong, bà
Thắm lấy trái cây gọt cho hai đứa ăn. Ba người vừa ăn vừa mở tivi coi.
TOÀN
NHÌN QUANH, HÀI LÒNG
-
Nằm bệnh mà thế này thì tao cũng muốn nằm. Công
nhận công ty của mày cũng tử tế thiệt. Cho Hiệp Sĩ nằm phòng riêng, đầy đủ tiện
nghi, có cả chỗ nấu ăn, đàng hoàng ha? Cũng tốn tiền lắm đó.
THẮNG
-
Ừ, tao cũng ngại quá, tốn kém cho công ty quá.
Để tao xin bác sĩ cho về nhà.
BÀ THẮM
PHẢN ĐỐI
-
Không đựơc. Phải có lệnh của ông giám đốc đã,
ổng cho về mới được về. Có lẽ mai mốt ổng lên thăm bay đó.
THẮNG
-
Ổng mà lên là con sẽ đòi về nhà ngay.
BÀ
THẮM
-
Tùy bay. Về nhà cũng tốt, ở đây gò bó lắm. Dù
sao ở nhà vẫn hơn.
TÒAN
NGHIÊM TRANG
-
Theo tao thì phải hỏi bác sĩ đã. Chút nữa tao và
mày lên gặp bác sĩ hỏi coi sao.
THẮNG
GẬT ĐẦU
-
Ok ! Đi nghen. Tao cũng đang muốn biết kết quả
thương tật của tao thế nào. Mà hình như ổng dấu tao cái gì đó mày ạ.
Có tiếng gõ cửa. Bà Thắm lật đật ra mở. Cửa mở. Ông
Thành và Mai Mai từ từ đi vô.
HẾT TẬP 7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét