1. BÃI BIỂN – NGOẠI – NGÀY
Sóng biển vỗ mạnh, ngoài xa xa một cô gái bị sóng đánh bật khỏi
phao tắm. Cô bơi rất yếu, đang bị sóng cuốn ra xa. Gần đó một người đàn ông
nhìn thấy cô bé bị sóng biển cuốn đi, vẻ hốt hoảng cố bơi ra cứu.
Thắng lao nhanh ra phía
người bị nạn, cậu vứt chiếc còi và ống nhòm trên bờ rồi lao mình xuống biển.
Thắng bơi thật nhanh ra phía cô gái. Trong khi người đàn ông vẫn yếu ớt cố bơi
ra.
Trên bờ người phụ nữ khóc sướt mướt, luôn
miệng kêu gọi.
NGƯỜI PHỤ NỮ
-
Con ơi! Mau cứu con gái tôi với.
Thắng bơi tới gần cô gái, tay phải bơi, tay trái đỡ lấy cô gái
nương theo con sóng từ từ bơi vào bờ. Mọi người trên bờ nhốn nháo, chạy xô ra
mép biển đợi. Họ xúm lại giúp khi Thắng và cô gái vô gần bờ. Tuy mệt nhưng
Thắng vẫn cố bế cô gái lên bờ, đặt nhẹ cô nằm xuống cát. Mọi
người trên bờ chạy xô lại, vây quanh.
Người phụ nữ ( khỏang ngòai 40 tuổi, đẹp, đầu tóc bơ phờ nhưng
khuôn mặt vẫn toát lên vẻ phúc hậu ) chạy đến bên cô gái, quỳ xuống bên cạch,
miệng hỏi dồn dập.
NGƯỜI PHỤ NỮ
-
Mai Mai! Con gái. Con có sao không?
Cô gái mệt lử do bị sóng đánh, cô chỉ bị uống mấy hớp nước biển,
nên vẫn còn khá tỉnh táo. Cô ho, ói ra một búng nước biển, thở khó nhọc, nhưng
ráng trả lời má.
MAI MAI
-
Má….Má…Con…con không sao?
Mọi người mừng rỡ. Cô gái gượng ngồi dậy, mặt mày tái ngắt vì
ngấm nước, tóc bết lại, nhưng mọi người vẫn nhận thấy đó là một cô gái trẻ,
đẹp, khoảng 16 tuổi, cô có vẻ đẹp thánh thiện.
NGUỜI PHỤ NŨ
-
Cám ơn trời phật!
Thắng lặng lẽ ngồi bệt xuống bãi cát, miệng vẫn còn thở hổn hển.
Bỗng lúc đó lại có người kêu to.
TIẾNG NGƯỜI
-
Vẫn còn người chết đuối kìa!
Thắng
đứng dậy nhìn ra thì thấy người đàn ông khi nãy đang bị sóng biển vật lộn.. Ông
bơi rất khó nhọc. Nguời phụ nữ lại chạy đến bên Thắng.
NGUỜI PHỤ NỮ
-
Cậu ơi !
Cứu chồng tôi với.
Thắng mặc dù đã mệt, nhưng cậu vẫn quyết tâm chạy ra biển, lao
mình vào con sóng lớn, bơi về phía người đàn ông.
Người đàn ông lúc này đang cố bơi vô bờ một cách yếu ớt, sức ông
không chống nổi những con sóng.
Thắng
bơi tới, hét to.
THẮNG
-
Bình tĩnh, cố lên, tôi sẽ giúp ông.
Nói xong cậu lấy tay trái đặt xuống dưới bụng người đàn ông nâng
lên, khoát mạnh tay phải, đạp mạnh hai chân, nương theo con sóng đẩy ông vào
bờ.
Hai
người bơi một cách khó nhọc.
Con
sóng đẩy họ dạt từ từ về phía bãi đá.
Trên
bờ nhiều người la to.
NHIỀU NGƯỜI
-
Coi chừng
bãi đá.
-
Ở đó có nhiều đá lắm.
-
Nguy hiểm
quá. Có ai ra giúp ảnh không?
Dưới
biển Thắng tự nhủ với lòng.
THẮNG ( giỌng
off )
-
Cố lên! Cô lên! Cố lên thì cả hai đều sống.
Cậu vẫn hết sức đẩy người đàn ông
lên mặt nước, lúc này người đàn ông nổi lên, thì Thắng chìm xuống, nhưng may
quá chân cậu đụng tới cát. Thắng mừng
quýnh, kêu lên, động viên mình và cả người đàn ông. Giọng hổ hển.
THẮNG
-
Sống rồi! Đụng… cát… rồi. Sắp… tới… bờ rồi.
Cậu vừa bơi, vừa đạp cát tìm cách
đưa người đàn ông lên bờ. Đúng lúc đó, một cơn sóng lớn, ào đến cuốn Thắng và
người đàn ông ập mạnh vào bãi đá. Thắng cảm thấy chân tay và ngực đau nhói, rồi
mặt như bị một cái gì đó đập mạnh vào phía bên trái, đau như xé thịt. Cậu ngất
đi.
Người đàn ông may mắn hơn dạt vào
1 dải cát, nơi đó ít đá ngầm. Trên bờ mọi người nhốn nháo. Một số đàn ông đợi
sẵn trên bờ. Họ chạy nhanh lại, đưa Thắng và người đàn ông lên bờ, đặt xuống
bãi cát.
Thắng
nằm dài trên bãi cát, mặt mũi trầy trụa, đầm đìa máu.
Mọi
người hốt hoảng la to.
MỌI NGƯỜI
-
Cấp cứu ! Cấp cứu !
-
Anh ấy bị
thương nặng quá.
Anh Hướng dẫn viên du
lịch của công ty rẽ đám đông bước tới bên Thắng vẻ lo lắng. Anh quỳ xuống, tay đỡ lấy đầu Thắng, miệng kêu hốt hoảng.
hDV
DU LỊCH
-
Thắng! Thắng ! em sao
không? Tỉnh dậy đi Thắng.
Anh đặt tay lên ngực Thắng, may quá tim vẫn còn đập, mặt anh tươi
hẳn lên.
HDV DU LỊCH
-
Nó còn sống. Giúp tôi gọi
taxi, đưa nó đi bệnh viện cấp cứu. Gọi taxi, nhanh lên.
Về phía người đàn ông bị nạn. Ông
chỉ bị thương nhẹ ở vai, chân, cánh tay rớm chút máu, do mệt quá nên ông ngất
đi giờ đã tỉnh lại.
Lúc này mọi người mới nhận thấy ông tuổi trạc 50,
người mập mạp, da trắng xanh. Ông gượng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh. Người vợ
và cô bé đang quỳ ở bên cạnh ông.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
-
Mai Mai
có sao không?
NGUỜI MẸ - MAI
MAI
ĐỒNG THANH
-
Nó không sao.
-
Ba ! Con không sao.
Người
đàn ông lại ngã bật xuống ngất đi. Người phụ nữ và cô gái hốt hoảng, kêu thất
thanh.
NGƯỜI MẸ - MAI
MAI
-
Anh ơi !
-
Ba ơi !
NGƯỜI MẸ
-
Mọi người
giúp tôi với. Cứu chồng tôi với.
1
người đàn ông ( tài xế ) chạy đến, đỡ lấy người đàn ông và đưa lên chỗ để xe
ven biển.
2. BỆNH VIỆN BÀ RỊA – NGOẠI/ NỘI – NGÀY
* NGOẠI
Xe taxi chở Thắng chạy tới trước cửa
phòng cấp cứu. Cửa xe mở rộng, bác sĩ của công ty, Giám đốc công ty và hộ lý
của BV chạy tới, bác sĩ c.ty và hộ lý
khiêng Thắng đặt lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu.
* NỘI
Phòng cấp
cứu không cho ai vào trong. Tất cả mọi người đều phải ở ngòai đợi kết quả.
Hộp đèn cấp cứu sáng lên, bác sĩ c.ty
sốt ruột, đứng lên, ngồi xuống, đi đi lại lại.
Bên cạnh,
vị giám đốc lịch sự ngồi nhìn lên bảng
đèn cấp cứu. Bảng đèn cấp cứu tắt, từ cửa phòng một nam bác sĩ đi ra ( khỏang
50 tuổi, trang nghiêm, bệ vệ )..
Bác sĩ c.ty và ông giám đốc
đứng nhanh dậy, đi lại gần bác sĩ bệnh viện.
GIÁM ĐỐC
-
Thế nào rồi bác sĩ? Cậu
ta có sao không?
BÁC
SĨ
-
Anh là người nhà của cậu
ấy?
GIÁM
ĐỐC
-
Cậu ấy là nhân viên của
tôi.
BÁC
SĨ
-
Tạm thời thì cậu ta đã
tỉnh. Nhưng….
GIÁM
ĐỐC
-
Nhưng thế nào bác sĩ?
BÁC
SĨ
-
Mời anh đến phòng làm
việc của tôi.
Bác sĩ nói xong quay lưng đi. Vị giám đốc đi theo, họ đi dọc
hành lang bệnh viện.
Bác sĩ c.ty trầm ngâm lo lắng đi theo.
3. PHÒNG BÁC SĨ – NỘI – NGÀY
Bác sĩ mở cửa phòng bước vô, 2 người đàn
ông cũng bước nhanh vô. Căn phòng gồm có
một bộ xa lông, một tấm hình phóng to về nội tạng con người, một cái bàn làm
việc, trên cái bàn có đặt một cái máy tính.
BÁC
SĨ
-
Mời các anh ngồi.
Hai người đàn ông ngồi xuống bộ sa long.
BÁC
SĨ
-
Bệnh nhân là gì của anh?
GIÁM
ĐỐC
-
Cậu Thắng là nhân viên
bảo vệ của tôi. Tôi là giám đốc khu du lịch gần Làng Chài.
BÁC SĨ
-
Cậu ta chỉ bị thương nhẹ
ở tay, chân, ngực…Nhưng vết thương trên mặt khá nặng, tôi rất tiếc không thể
cứu đựơc khuôn mặt của cậu ta.
GIÁM
ĐỐC
-
Ý bác sĩ là sao ?
BÁC
SĨ
-
Vì sự tác động quá mạnh
vào đá nhọn, nên phần thịt bên má trái của cậu ta đã bị dập nát. Xương má bị
rạn. Muốn phục hồi lại khuôn mặt thì phải đi nước ngoài phẫu thuật.
BÁC
SĨ CÔNG TY
-
Vậy là khuôn mặt của cậu
ta sẽ bị biến dạng?
Bác sĩ bv gật đầu.
BÁC
SĨ
-
Đúng vậy. Tốt hơn hết các
anh nên báo cho người nhà của cậu ta biết.
GIÁM
ĐỐC
-
Cám ơn bác sĩ. Tôi đề
nghị bác sĩ áp dụng mọi phương pháp điều trị tốt nhất cứu cậu ấy. Tôi sẽ thanh
tóan mọi chi phí. Đây là 1 chàng trai tốt, 1 hiệp sĩ giữa đời thường.
BÁC
SĨ
-
Tôi sẽ cố gắng hết sức
GIÁM
ĐỐC
-
Cám ơn bác sĩ. Xin chào
bác sĩ.
Giám đốc và bác sĩ c.ty bắt tay bác sĩ BV rồi đi ra khỏi phòng.
4. TẠI GIUỜNG BỆNH – NỘI – NGÀY
Thắng nằm trên giường bệnh.Tay, chân bị băng bó, trên mặt bị
băng một nửa bên trái. Thắng rên khẽ rồi từ từ mở mắt. Bà Thắm, Út Lành, Linh
Ngọc, Toàn và Tuyền đang đứng hai bên giường. Cả mấy cô gái mắt còn ướt nước.
ÚT LÀNH
-
À, anh Tư tỉnh rồi. Anh Tư! Út nè….
Thắng
nhìn mọi người rồi cố giượng dậy. Nhưng bà Thắm ngăn lại.
THẮNG
-
Đây là đâu vậy?
ÚT LÀNH
-
Đây là bệnh viện.
Thắng như chợt nhớ ra điều gì đó, anh sờ tay lên miếng băng trên
mặt. Bà Thắm nước mắt chảy dài trên hai gò má, bà vừa lấy tay quẹt nước mắt,
miệng mếu máo nói.
BÀ THẮM
-
Con tỉnh dậy là đựơc rồi. Ráng nghỉ ngơi cho
khỏe rồi về đi thi.
LINH NGỌC
-
Mọi người lo cho anh Thắng lắm đó. Anh cố lên
nhé. Lúc nào mọi người cũng nhớ anh.
TUYỀN
-
Đúng vậy đó. Anh Thắng ráng nghỉ ngơi cho khỏe
nha.
Tòan nãy giờ im lặng, lên tiếng bông đùa.
TÒAN
-
Mọi người yên tâm đi. Thằng Thắng với Tòan Thiếu
Gia thì Long Vương cũng phải gọi là anh. Chơi sao lại tụi này. Mai mốt nó sẽ
khỏe thôi.
Thắng đau đớn, mệt mỏi nhắm mắt.
Bác sĩ trực bước vào.
BÁC SĨ
-
Mời mọi người ra ngòai. Để cho bệnh nhân nghỉ. Chỉ
để 1 người chăm sóc bệnh nhân thôi.
5. VƯỜN CÂY VEN BIỂN – NGOẠI – NGÀY
Trời vừa mới mưa xong,
mát mẻ, gió lay nhẹ cành cây làm rơi những giọt nước còn vương trên lá. Ông Năm
đi đi lại lại, vẻ sốt ruột, rồi lấy điện thoại ra bấm.
ÔNG NĂM ĐB
-
Alô, anh Ba hả. Tôi đợi anh ngoài biển nè. Anh
tới ngay nhé.
TIẾNG OFF
-
Ok! Anh đợi chút, tôi đang ra.
Ông Năm ngồi xuống gốc cây, đặt cây đàn bầu xuống rồi dạo một
bản nhạc buồn. Một lúc sau, khác với mọi ngày, ông Ba Nghệ đạp xe đi tới, ông lặng lẽ dựng xe,
bước tới im lặng ngồi xuống bên cạnh ông Năm.
Ông Năm vẫn tiếp tục đàn. Đàn xong bản nhạc, ông Năm xếp đàn qua
một bên, mắt nhìn ra biển, giọng buồn.bưồn.
ÔNG NĂM ĐB
-
Nghe thằng Toàn nói, thằng Thắng bị thương nặng
lắm. Mặt mày băng kín hết cả. Cũng may đã qua cơn nguy kịch. Nó thiệt can đảm,
cứu người đến quên cả bản thân. Tôi nghĩ bọn mình còn thua cả nó. Người tài mà
thiệt tội.
ÔNG BA NGHỆ
-
Nghe tin tôi rầu quá, không biết giờ thằng nhỏ
sao rồi? Sáng mai tôi lấy xe máy chở anh lên thăm nó nha.
ÔNG NĂM ĐB
-
Ừ, sáng mai anh ghé đón tôi. À, để tôi bảo nhà
tôi nấu cho nó nồi cháo chim cu với đậu xanh, món mà nó thích ăn nhất đó.
ÔNG BA NGHỆ
-
Ừ, phải đó. Tôi cũng có một loại thuốc bí
truyền, dùng chữa thương rất hiệu nghiệm. Có thể giúp ích cho nó.
Hai ông già im lặng, trầm ngâm nhìn ra biển.
6. NHÀ THẮNG – NỘI – ĐÊM
Tối nay ông Sáu Cao nghỉ đi câu, ông ở nhà với út Lành, mặt ông
rầu rầu cau có.
ÔNG SÁU CAO
-
Tại sao lại thế chứ? Chỉ còn mấy ngày nữa là thi
tốt nghiệp rồi. Tại sao cứ phải là nó? Ngoài biển có bao nhiêu người cơ mà.
Út Lành an ủi ba.
ÚT LÀNH
-
Tại vì ảnh bơi giỏi, với lại ảnh là Hiệp Sĩ mà
ba.
ÔNG SÁU CAO
-
Hiệp Sĩ con khỉ mốc, tao chỉ cần nó khỏe lại
thôi. Thời buổi bây giờ có ai quan tâm đến hiệp sĩ đâu, cứu người nhưng người
có thương ta không?
ÚT LÀNH
-
Thôi mà ba, có nhiều người thương ảnh lắm chứ
bộ. Chị Ngọc nè, chị Tuyền nè, rồi còn bao nhiêu gái làng mình mê ảnh đó.
ÔNG SÁU CAO
Bình tĩnh hơn chút.
-
Mê không thì đựơc gì, giờ nó nằm đó thương tật
đầy người, ai đi thi thay nó. Nhà ta nghèo, không có tiền, nó thì đau nặng… rồi
sẽ ra sao?
-
Sáng mai
bay ở nhà, tao lên bệnh viện với nó.
ÚT LÀNH
-
Ba cho con đi với, ở nhà có con chó coi nhà rồi
mà.
Ông Sáu đang rầu lòng mà cũng phải phì cười.
ÔNG SÁU CAO
-
Bay…bay
đúng là đồ con nít.
7. LỚP HỌC THẮNG – NỘI – NGÀY
Buổi gặp cuối cùng. Giờ găp mặt cuối cùng của lớp. Cô giáo chủ
nhiệm ngồi trên bàn giáo viên. Bạn lớp trưởng đang nói lời chia tay, dưới lớp
nhiều bạn gái lấy tay lau nước mắt. Quậy phá như Toàn, mà bữa nay cũng ngồi im
thin thít.
LỚP TRƯỞNG
-
Vậy là chúng ta đã kết thúc thời áo trắng êm đềm, tươi đẹp. Ngày mai chúng ta
sẽ bước vào kỳ thi tốt nghiệp. Rồi sau đó chúng ta sẽ thi vào đại học, cao
đẳng, theo mơ ước của mỗi người. Ngày mai đây chúng ta sẽ lớn lên, sẽ trưởng
thành hơn, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ quên mái trường này, lớp học này.
Chúng ta không bao giờ quên thầy cô và bè bạn. Mình đề nghị, ngày này hàng năm
sẽ là ngày kỷ niệm của lớp chúng ta. Dù có làm gì, có đi bất cứ đâu, thì chúng
ta hãy nhớ đến ngày hôm nay các bạn nhé.
CẢ LỚP
VỔ TAY
-
Hoan hô!
-
Nhớ mãi ngày
hôm nay.
-
Tuổi áo
trắng muôn năm!
LỚP TRƯỞNG
GIỌNG BUỒN
-
Rất tiếc
anh Thắng- chàng hiệp sĩ của lớp ta hôm nay vắng mặt, nhưng anh vẫn là tấm
gương sáng để chúng ta noi theo. Tôi sẽ thay mặt lớp lên bệnh viện thăm anh
Thắng.
Cả lớp trầm hẳn lại. Mọi người nhìn nhau, thì thầm bàn tán.
CÔ CHỦ NHIỆM
-
Cô thay mặt các thầy cô giáo chia tay với các
em. Cô mong các em trưởng thành tiến bộ. Cô chúc các em đạt kết qủa tốt trong
kỳ thi tốt nghiệp và sẽ đạt kết quả cao vào các trường mà các em mơ ứơc. Hôm
nay, lớp chúng ta thiếu vắng một thành viên ưu tú nhất, một hiệp sĩ giữa đời
thường. Chúng ta hy vọng, bạn Thắng sẽ vượt qua thử thách này. Thi xong các em
nhớ tới thăm và động viên Thắng nhé. Chúng ta tạm chia tay nhau tại đây.
LỚP TRƯỞNG
-
Em thay mặt lớp, kính chúc cô và tất cả các thầy
cô trong trường, mạnh khỏe, dạy dỗ thế hệ tương lai, đạt nhiều thành tích hơn
thế hệ chúng em.
CẢ LỚP
Đứng dậy
-
Chúng em chào cô ạ.
CÔ CHÙ NHIỆM
-
Chào các em!
Cả lớp chia tay nhau đầy
lưu luyến. Toàn, Tuyền lặng lẽ ra về.
8. BỆNH VIỆN SÀI GÒN – NỘI – NGÀY
PHÒNG VIP BỆNH VIỆN
Người đàn ông nằm trên
giường, đang ngủ say. Người phụ nữ và cô gái đang ngồi ngoài bàn nói chuyện.
Người phụ nữ ( Tên Lan ).
BÀ LAN
-
Ba con ngủ ngon quá, cũng may là ông đã khỏe
rồi. Má định ngày mai đưa ba con về nhà. Điều trị ở nhà thuận tiện hơn. Còn
phải lo công việc của nhà máy nữa.
Cô con gái ( Mai Mai ),
đã bình phục hoàn toàn sau tai nạn. Cô đã trở lại dáng tươi trẻ xinh đẹp của
thiếu nữ tuổi 16.
MAI MAI
-
Ừ, ta về nhà thôi má. Mấy bữa nay nằm viện, buồn
muốn chết đựơc.
BÀ LAN
-
Thì cũng phải ở viện mới có điều kiện chữa trị
tốt chứ con. Mai Mai ăn cam không? Để má gọt cho con ăn nhé.
MAI MAI
-
Cám ơn má. Để con làm cho. Con gọt nhiều để lát
nữa ba thức dậy ăn luôn.
Có tiếng gõ cửa, cô bé nhanh nhẹn đứng dậy ra mở cửa. Cửa mở,
bác sĩ ( người đàn ông trung niên ) bước vào.
BÁC SĨ
-
Chào chị Lan, chào cháu! Tôi tới coi mạch cho
anh Thành.
BÀ LAN- MAI MAI
-
Chào bác sĩ.
-
Con chào bác sĩ. Mời bác sĩ vào.
Bác sĩ vào, nhìn thấy ông Thành đang ngủ ngon lành, nên ông
không muốn đánh thức. Ông kéo ghế ngồi nói chuyện với mẹ con Mai Mai.
BÁC SĨ
-
Anh nhà đã khỏe rồi, các vết thương chỉ bị ngoài
da thôi. Riêng vết thương ở chân bị nặng hơn một chút do bị rạn xương ống. Cần
điều trị khoảng 1 tuần nữa là khỏi.
BÀ LAN
-
Thưa bác sĩ! Tôi muốn nhà tôi về nhà điều trị có
đựơc không ạ?
BÁC SĨ
-
Cũng đựơc, nếu như chị muốn. Tôi sẽ kê cho chị
một đơn thuốc và phác đồ điều trị. Chị xuống quầy thuốc, mua mang về nhà cho
ảnh uống.
BÀ LAN
-
Cám ơn bác sĩ.
MAI MAI
-
A, mai đựơc về nhà rồi.
-
Con cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ đi tới giường ông Thành, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm tay
ông Thành bắt mạch, rồi vui vẻ nói.
BÁC SĨ
-
Sức khỏe của anh nhà tốt rồi. Chúc mừng chị và
cháu.
Với Mai Mai
-
Con ngồi
đó, để chú bắt mạch cho con luôn.
Ông đi tới kéo ghế ngồi cạnh Mai Mai, bắt mạch, đo huyết áp, ông
gật đầu.
BÁC SĨ
-
Cháu cũng khỏe rồi. Nhưng đừng hoạt động
mạnh nhá, sau ba ngày nữa thì tha hồ cho
cháu quậy.
MAI MAI
-
Con cám ơn bác sĩ.
Bác sĩ đứng dậy, chào, đi ra.
9. BỆNH VIỆN THỊ XÃ BÀ RỊA – NỘI – NGÀY
PHÒNG ĐIỀU TRỊ CỦA THẮNG: Căn phòng VIP có một giường bệnh (
Thắng đang nằm nghỉ). Một bộ bàn ghế, một tủ đựng đồ, trên bàn có đầy đủ đồ ăn
và hoa quả. Trên tường treo một cái tivi. Bà Thắm đang chuẩn bị đồ ăn. Có tiếng
gõ cửa nhẹ, bà đi ra mở cửa. Cửa mở ra, ông Ba và ông Năm đang đứng.
ÔNG BA NGHỆ –
ÔNG NĂM ĐB
-
Chào dì
Sáu.
- Tụi tôi đến thăm thằng nhỏ.
BÀ THẮM
Vui vẻ, cảm động.
-
Chào hai ông. Con mời hai ông vô chơi.
Hai ông già chủ động vô ngồi xuống bàn. Ông Năm đặt lên bàn một
cái hộp, đựơc bọc bằng một chiếc khăn to để giữ cho nóng.
ÔNG NĂM ĐB
-
Thằng nhỏ có đỡ
hơn chưa dì Sáu?
BÀ THẮM
-
Cám ơn ông, đêm qua nó đã ngủ đựơc môt chút rồi.
ÔNG BA NGHỆ
-
Thằng nhỏ có căn cơ sức khỏe tốt, nên sẽ chóng
bình phục thôi.
Lúc đó Thắng cựa mình, mắt cậu từ từ mở ra. Nhìn thấy 2 ông già,
cậu kêu nho nhỏ.
THẮNG
-
Thày, con chào 2 thày.
Hai ông già mừng rỡ, bước tới bên giường, người năm tay, người
xoa chân Thắng.
HAI ÔNG GIÀ
-
Thằng nhỏ tỉnh rồi.
-
Cha mày, làm 2 ông lo muốn chết.
Thắng mỉm cười ( đau đớn ).
THẮNG
-
Con không sao đâu. Hai thày có khỏe không?
HAI ÔNG GIÀ
-
Bay mà khỏe, thì 2 ông cũng khỏe.
BÀ THẮM
SỞI LỞI
-
Con mời 2 ông ra bàn uống nứơc.
ÔNG NĂM ĐB
-
Tôi mang cháo chim cu nấu với đậu xanh để trên
bàn đó. Dì Sáu lấy ra cho thằng nhỏ nó ăn kẻo nguội mất ngon.
BÀ THẮM
-
Cám ơn ông. Nó thích món này nhất đó. Để con lấy
cho nó ăn.
Hai ông già ngồi nhìn Thắng ăn cháo, ái ngại khi thấy bộ mặt đầy
bông băng. Còn dính một chút máu tươi
của Thắng. Họ đưa mắt buồn rầu nhìn nhau không nói. Đúng lúc đó có tiếng guốc
lạch cạch ngoài cửa, cửa chưa mở thì giọng đứa con gái đã lanh lảnh vang vô.
TIẾNG ÚT LÀNH
-
Anh tư khỏe chưa?
Cửa tự mở, út Lành bước vô phòng, nhìn thấy 2 ông già nó sững
người lại, miệng ú ớ.
ÚT LÀNH
-
Con…Con chào 2 ông.
Ông Sáu Cao bước vô theo, kính cẩn cúi chào 2 ông già.
ÔNG SÁU CAO
-
Con chào 2 thày.
Hai ông già gật đầu. Ông Năm nhanh tiếng.
ÔNG NĂM ĐB
-
Hai bố con mới lên hả? Chà đông đủ quá, thằng
nhỏ chắc sẽ nhanh khỏi thôi.
ÔNG BA NGHỆ
-
Thôi, có lẽ tụi tôi về trước
Với ông Năm
-
Ta về
thôi, cho thằng nhỏ nó nghỉ.
Hai người bước tới giường bệnh, âu yếm, xoa đầu, vuốt tay Thắng.
ÔNG NĂM ĐB
-
Con ráng
uống thuốc, ăn nhiều cho chóng khỏe. Hai ông về nha, bữa khác 2 ông lại
lên.
2 ông chào mọi người ra về.
10. NHÀ TUYỀN – NGỌAI – NGÀY
Buổi sáng sớm.
Mặt trời đã rọi những tia nắng đầu tiên lên các cành cây.
Tuyền đứng ở ngòai sân, ăn mặc chỉnh chu, tay sách 1 cặp sách
nhỏ. Cô đi đi, lại lại, thỉnh thỏang đưa mắt nhìn ra cổng. Có tiếng xe máy chạy
tới. Tòan, Linh Ngọc đi trên 2 xe chạy tới cổng, dừng lại, tắt mát, xuống xe đi
vô.
TÒAN
-
Bà đợi tụi tôi lâu chưa ? Chuẩn bị đủ chưa ?
TUYỀN
-
Xong hết rôi, tôi đợi ông bà tới là đi thôi.
LINH NGỌC
-
Vậy ta đi thôi. Tôi chỉ buồn là không có anh
Thắng cùng đi.
Nhắc tới Thắng mặt ai cũng rầu rầu. Tòan phải động viên 2 bạn
gái.
TÒAN
-
Tụi mình phải thi cho tốt. Phải tốt nghiệp hết
rồi báo tin cho nó mừng.
LINH NGỌC
-
Tụi mình đi ăn sáng nha ? Tới quán dì Hai ăn hủ
tiếu nha.
TUYỀN
-
Không được. Sáng nay phải ăn xôi, tôi đã đặt 4
phần xôi đậu đỏ rồi. Ăn xôi đậu đỏ thì mới hên.
TÒAN- LINH NGỌC
HƯỞNG ỨNG
-
Ok, ok.
-
Bà chu
đáo thật.
LINH NGỌC
-
Mà sao lại 4 phần lận ?
Rồi cô chợt hiểu, mặt buồn buồn
LINH NGỌC
-
Phần thứ 4 để tôi mang về để dành cho anh Thắng
nha.
Không ai nỡ tranh giành với cô. Hai người bạn gật đầu đồng ý.
11. NHÀ ÔNG THÀNH – NGOẠI – NGÀY
Một căn biệt thự thiết kế theo phong cách cổ điển, lộng lẫy, nằm
trong một khuôn viên rộng lớn, có hồ bơi, vườn cây, ao cá. Bên cạnh là một nhà
máy sản xuất bia lớn. Cổng ra vào đựơc xây bề thế, có bảo vệ canh giữ nghiêm
ngặt.
Ngoài thềm phía trước cửa nhà kê một bộ bàn ghế lớn. Hai má con
Mai Mai đang ngồi nhìn ra phía hồ bơi, nói chuyện vui vẻ.
BÀ LAN
-
Trưa nay con gái của má muốn ăn gì nào? Con hỏi
coi ba con ăn gì, để má báo dì Chín nấu ăn.
MAI MAI
-
Con thích ăn canh chua cá lóc nè, chim bồ câu nướng
nè. Ba con thì chắc chắn là ăn thịt bò bit tết. Còn thằng Út thì cái gì nó ăn
cũng ngon hết
BÀ LAN
-
Con gái má cũng giỏi ha. Quên cả phần má. Mà nè,
biết ăn thì cũng tốt, nhưng biết làm thì mới hay đó con gái ạ.
MAI MAI ( mắc
cỡ)
-
Con cũng làm đựơc chứ bộ. Dì Chín dạy cho con
cách làm rồi.
BÀ LAN
-
Thiệt không đó? Bữa nào làm cho ba má ăn coi.
MAI MAI
-
Thì ngay trưa nay nè, con sẽ nấu cơm cho cả nhà
ăn. Nhưng mà phải để dì Chín phụ con đó nha.
Lúc đó ông Thành từ trong nhà chống nạng đi ra.
ÔNG THÀNH
-
Chà, hai má con nói chuyện gì vui quá ta? Có nói
xấu gì tôi không đó.
BÀ LAN
-
Sao anh không nằm trong nghỉ, ra đây gió to đó.
MAI MAI
-
Ba cứ vô nghỉ đi, trưa nay con sẽ nấu cơm cho ba
ăn. Con sẽ làm món bò bit tết mà ba thích đó.
ÔNG THÀNH
-
Ồi, cám ơi con gái. Chỉ nghe con gái nói mà ba
đã thèm ăn rồi. Hai má con để tôi ngồi ngoài này tí cho thoáng, nằm nhiều mệt
đầu lắm.
Từ ngoài vườn chạy về, một cậu bé khoảng 10 tuổi, bụ bẫm, trắng
trẻo, mắt mang kính cận.
CẬU BÉ
-
A, ba dậy rồi. Má ơi, con thấy đói bụng rồi. Con
kêu dì Chín nấu ăn nha.
MAI MAI
-
Út Tuấn!
Khỏi phải kêu dì Chín, vô bếp với chị, giúp chị nấu cơm nè.
Hai chị em tung tăng chạy vô bếp.
12. VƯỜN CÂY VEN BIỂN – NGỌAI -
NGÀY
Buổi chiều. 2 ông già lại ra biển dạo chơi. Khác với mọi ngày 2
ông không đấu khẩu mà chỉ ngôi lặng lẽ mắt nhìn ra biển. Ông Năm chẳng thèm
chơi đàn bầu, ông Ba cũng không thèm luyện võ.
Mãi lâu sau ông Năm mới phá tan sự im lặng.
ÔNG NĂM ĐÀN BẦU
-
Hai bữa nay sắp nhỏ thi tốt nghiệp, không biết
có làm bài tốt không ?
ÔNG BA NGHỆ
-
Thi tốt nghiệp thì dễ thôi, quan trọng là thi
đại học kìa.
ÔNG NĂM ĐB
-
Thằng Thắng mà không bị nạn thì nó dư sức vô đại
học. Tôi muốn nó thi vô tổng hợp văn quá.
ÔNG BA NGHỆ
-
Ừ, thi vô đó thì có thể làm nhà văn, nhà báo.
Còn luyện võ chỉ để khỏe người thôi, chẳng làm nên nghề nghiệp gì đâu ông à.
ÔNG NĂM ĐB
-
Ông dạy võ cho nó có mấy năm mà nó đã trở thành
hiệp sĩ rồi đó thôi, có mấy ai được như nó?
ÔNG BA NGHỆ
-
Nói thiệt, tôi cũng lo lắm. Nghề võ là oan
nghiệt lắm. Không bằng phẳng như nghề văn đâu ông ơi.
ÔNG NĂM ĐB
-
Nói như ông chi cho mệt. Đã mấy ngày rồi tôi với
ông không đấu cờ. Giờ ta làm 1 ván cờ giải xầu nhé ?
ÔNG BA NGHỆ
-
Có ngay, có ngay. Tôi xin hầu cờ ông.
Hai ông già ngồi vào bàn cờ là quên hết cả trời đất.
13. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI – NGÀY
* TẠI PHÒNG BẢO VỆ
Bác truởng phòng và Bảo
đang ngồi nói chuyện qua lại với nhau.
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
Tội nghiệp thằng Thắng, nó hiền lành chất phác,
lại có tinh thần nghĩa hiệp… Nhưng số nó thiệt là đáng thương.
BẢO
-
Từ khi nó bị tai nạn tới giờ, ngày nào cháu cũng
thấy buồn. Không cá ai để luyện võ nữa.
Có tiếng chuông điện thoại. Bác BV bốc máy.
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
A lô, phòng bảo vệ nghe.
TIẾNG OFF
-
Giám đốc mời bác lên phòng có chuyện cần gặp.
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
Ừ, tôi lên ngay.
Với Bảo
Thôi cháu ở đây trực giúp bác nhé. Bác lên phòng giám đốc có
việc.
BẢO
-
Dạ, bác cứ đi đi ạ.
Bác bảo vệ đứng dậy đi ra khỏi phòng.
* TẠI PHÒNG GIÁM ĐỐC
Từ hành lang, bác trưởng phòng đi tới. Bác dừng lại ở phòng, bên
trên có bảng hiệu “PHÒNG GIÁM ĐỐC”. Bác trưởng phòng gõ cửa. Có tiếng nói ra từ
bên trong.
TIẾNG OFF
-
Mời vào.
Bác trưởng phòng mở cửa đi vào. Giám đốc nhìn bác trưởng phòng,
chỉ tay xuống ghế xa long.
GIÁM ĐỐC
-
Mời anh ngồi.
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
Cám ơn giám đốc!
Bác bảo vệ ngồi xuống. Phòng giám đốc, một căn phòng sang trọng.
Trong phòng ngòai bộ xa long, một cái bàn làm việc sang trọng, 1 cái tủ tài
liệu, trên bàn có 1 cái máy tính xách tay và một số giấy tờ, một bảng hiệu có
để “GIÁM ĐỐC: NGUYỄN VINH DANH”.
GIÁM ĐỐC
-
Mấy bữa nay anh có cử người đi thăm Thắng không?
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
Dạ, có.
GIÁM ĐỐC
-
Hoàn cảnh nhà cậu ấy nghèo, nên tôi hy vọng anh
kết hợp với các anh em trong công ty giúp đỡ cậu ta. Nếu cần gì thì anh cứ nói
với tôi.
BÁC TRƯỞNG PHÒNG
-
Dạ, tôi hiểu.
GIÁM ĐỐC
-
Hiện tại cậu ấy đã bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp, đó
cũng là một mất mát quá lớn đối với cậu ấy và gia đình. Tôi có ý định, khi cậu
ấy bình phục hẳn, tôi sẽ nhận cậu ấy tiếp tục làm việc cho công ty. Anh hiểu ý tôi chứ?
BÁC TRƯỞNG PHÒNG
-
Dạ, đựơc giám đốc ưu ái như vậy thì thật may mắn
cho cậu ấy.
GIÁM ĐỐC
-
Ừ, anh sang phòng kế tóan tạm ứng 1 triệu rồi
mua quà mang tới viện thăm Thắng nhé.
BÁC TRƯỞNG
PHÒNG
-
Dạ, vậy tôi xin phép giám đốc.
Bác trưởng phòng đứng dậy bắt tay giám đốc rồi đi ra. Giám đốc
ngồi suy nghĩ một lát, đứng dậy đi lại bàn làm việc.
14. QUÁN CÀ PHÊ BIỂN – NỘI – NGÀY
Toàn, Linh Ngọc, Tuyền ngồi uống cà phê. Tất cả đều trầm lặng.
TOÀN
-
Sao mà buồn như con chuồn chuồn vậy 2 người
đẹp? Bộ không làm đựơc bài hả?
LINH NGỌC
-
Đề thi năm nay cũng dễ mà. Ngọc cũng làm đựơc
tạm tạm thôi, nhưng hy vọng là sẽ đậu.
Còn Tuyền thì sao?
TUYỀN
-
Tuyền làm bài đựơc, nhưng Tuyền chỉ tiếc và tội
nghiệp cho anh Thắng thôi. Còn có mấy
ngày nữa mà ông trời cũng không tha. Tội
ảnh quá.
TOÀN
-
Tôi cũng làm được khỏang 70%. Đúng là Thắng xui
thiệt. Nếu bữa đó nó không ra tay cứu người thì đâu có bị như vầy đâu. Đã không
thi đựơc lại còn bị thương nặng nữa chứ? À, mấy đứa mình lên thăm nó tí đi, nhớ
nó quá à.
TUYỀN
-
Đúng đó. Mấy ngày rồi không gặp, công nhận nhớ
thiệt.
TOÀN
-
Mới có mấy ngày mà bà nhớ dữ hen? Coi bộ tình
sâu, nghĩa nặng rùi.
TUYỀN
Đỏ mặt, lúng túng.
-
Tôi… tôi. Ông này, ăn nói lung tung.
LINH NGỌC
Có vẻ ghen.
-
Bạn bè nhớ nhau là chuyện bình thường. Tôi cũng
nhớ ảnh nè, nhưng chắc không sâu nặng
bằng Tuyền, đúng không Tuyền?
Tuyền nhìn Linh Ngọc khó
sử, rồi đánh trông lảng.
TUYỀN
-
Bọn mình là bạn bè mà. Thôi, bọn mình đi thăm
ảnh nghen?
TOÀN
-
Ứ. Đi thôi. Nó nằm viện chắc buồn lắm.
Gọi lớn
-
Tính tiền
đi chị ơi.
Một cô phục vụ đi tới,
tay cầm theo tờ hóa đơn. Toàn lấy tiền trả rồi đi ra.
Cả ba bước ra khỏi quán, lấy xe máy phóng đi.
15. BỆNH VIỆN THỊ XÃ – NỘI – NGÀY
Toàn, Linh Ngọc, Tuyền cùng đi nhanh trong hành lang bệnh viện.
Cả 3 đi tới cửa phòng của Thắng rồi đứng lại. Toàn gõ cửa. Cánh cửa mở ra, cả 3
cúi chào bà Thắm.
CẢ NHÓM
-
Chúng cháu chào bác Sáu.
BÀ THẮM
-
Mấy đứa tới thăm Thắng hả? Thi cử sao rồi mà rảnh rổi tới đây vậy? Thôi
vào chơi đi các cháu.
Cả 3 bước vào, đi nhanh lại gần giường của Thắng.
TOÀN
Trêu Thắng.
-
Không ngờ “HIỆP SĨ LÀNG CHÀI” Lại phải nằm viện
như thế này ta. Coi bộ Long Vương không muốn gả công chúa cho ông rùi.
Linh Ngọc nhéo Toàn.
LINH NGỌC
-
Giờ này mà ông vẫn còn đùa đựơc hả?
Thắng cười giượng.
THẮNG
-
Chào các bạn. Làm bài tốt chứ?
Mọi người gật đầu. Linh Ngọc, Tuyền nhìn Thắng thương cảm, nước
mắt lăn dài trên hai gò má. Thắng nhìn Linh Ngọc, rồi nhìn Tuyền.
TUYỀN
-
Anh Thắng có đau lắm không? Cố gắng lên anh nhé, cơ hội còn nhiều, tương lai
còn chờ anh Thắng ở phía trước. Nhất định anh sẽ vượt qua.
THẮNG
-
Cám ơn Tuyền.
Thắng im lặng, mắt cậu rưng rưng
LINH NGỌC
-
Bọn em biết là anh Thắng buồn lắm, nhưng biết
làm sao đựơc. Anh phải điều trị cho khỏi thương đã. Thôi sang năm thi vậy. Tất
cả mọi người đều hiểu và ủng hộ anh. Cố lên anh nhé.
THẮNG
-
Ngọc đừng lo, tôi không sao đâu.
TÒAN
Giỡn.
-
Mày cứ yên tâm điều trị, khỏi buồn chuyện thi
cử. Tao đợi mày sang năm mới thi vô đại học.
Bà Thắm đi lại, tay bà cầm tô cháo đang bốc hơi nghi ngút.
BÀ THẮM
-
Mấy cháu ngồi chơi, để bác cho Thắng ăn chút
cháo.
TUYỀN
-
Bác để cho cháu.
LINH NGỌC
-
Bác để cháu, cháu bón cho ảnh.
Toàn nhìn Linh Ngọc và Tuyền.
TOÀN
-
Dạ, thôi bác để cháu đi ạ. Hai bà khỏi cạnh
tranh nhau nữa.
Toàn cầm lấy tô cháo rồi đi lại ngồi kế bên Thắng.
TOÀN
-
HIỆP SĨ ơi, để Toàn Thiếu Gia hầu HIỆP SĨ nhé.
Thắng cố ngồi dậy, anh tựa lưng vào đầu giuờng, Toàn múc cháo
đút cho Thắng ăn. Mọi người nhìn cảm động. Linh Ngọc, Tuyền rưng rưng nước mắt,
nhưng cố nén lại vì không muốn làm cho Thắng buồn thêm.
Bà Thắm đi lại ngồi gần Thắng an ủi.
BÀ THẮM
-
Con thấy
chưa, ai cũng mến con hết. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe. Còn mọi việc đừng
có suy nghĩ nhiều, đợi bình phục rồi hãy tính.
Thắng nhìn bà Thắm im lặng. Thắng buồn bã, đưa bàn tay lên sờ vào má trái của mình.
THẮNG
-
Bác sĩ nói chừng nào con xuất viện đựơc hả má?
Con muốn đựơc về nhà, ở đây làm phiền mọi người quá. Với lại tốn tiền.
BÀ THẮM
-
Con cứ yên tâm đi. Mọi người giúp đỡ nhiều lắm
nên con mới đựơc như vậy đó. Bên công ty sẽ thanh tóan hết toàn bộ viện phí.
Thắng giật mình, vết thương làm
cậu đau đớn.
THẮNG
-
Không đựơc đâu. Để con về nhà thôi má.
BÀ THẮM
-
Không được, ông giám đốc đã quyết định rồi. Hãy
nghe lời má, cứ yên tâm nằm viện cho tới khi bình phục.
TOÀN
-
Bác nói đúng đó. Thắng không nghĩ đến mình thì
cũng thương bác với chứ. Ở bệnh viện mới có đủ phương tiện chữa thương.
TUYỀN
-
Ừ, đúng đó anh Thắng. Anh cứ yên tâm mà nghỉ
ngơi cho khỏe. Mọi chuyện sau này hãy tính.
Thắng im lặng nhìn mọi người, anh nhắm mắt lại, nước mắt trào
ra. Tòan bón cho Thắng ăn hết tô cháo. Thắng có vẻ mệt mỏi. Mọi người biết ý
nên lui ra.
TOÀN
-
Thôi, tụi này lên thăm Thắng tí rồi về, để mai
mốt cả đám kéo lên ở lại với Thắng luôn. Thôi bọn tao về nghen…
TUYỀN
-
Thôi Tuyền về đây, anh Thắng nhớ giữ gìn sức
khỏe nha.
LINH NGỌC
-
Ngọc cũng về nha. Anh Thắng ráng nhanh khỏe nha.
2 CÔ GÁI
-
Chào bác Sáu bọn cháu về.
BÀ THẮM
-
Cám ơn các cháu. Chào các cháu.
Tòan đợi 2 bạn gái đi ra mới tới gần bà Thắm, đưa cho bà 1 bao
thư và nói.
TÒAN
-
Bác ơi ! Đây là chút lòng thành của ba má cháu
và cháu. Bác cầm lấy để bồi dưỡng cho thằng Thắng nhanh khỏe nha bác.
BÀ THẮM
Cảm động, cầm phong bì tiền.
-
Cám ơn cháu. Bay thiệt tốt bụng. Về nói ba má là
2 bác cảm ơn nha.
TÒAN
-
Dạ, cháu với nó là chiến hữu mà bác. Chào bác
cháu về.
Nhìn Thắng.
-
Tao về nghen.
Thắng nhìn bạn khẽ gật đầu. Tòan đi ra. Thắng ngồi một mình, anh
lại đưa tay lên sờ vào vết băng bên má trái. Đau quá, nhăn mặt.
16. NHÀ ÔNG THÀNH – NỘI – NGÀY
Phòng ăn. Rộng, sang trọng, đầy đủ tiện nghi hiện đại. Cả gia
đình Mai Mai đang ngồi ăn cơm. Mai Mai gắp đồ ăn cho ông Thành.
MAI MAI
-
Ba ăn đi ba
ÚT TUẤN
-
Sao chị hai chỉ gắp cho ba thôi, không gắp cho
út?
MAI MAI
-
Út tự gắp đi, con trai gì mà bắt con gái gắp đồ
ăn.
ÚT TUẤN
Ngây thơ
-
Thì ba cũng là con trai, sao chị lại gắp đồ ăn
cho ba?
MAI MAI
-
Vì ba đang bệnh, còn em thì khỏe như voi đó.
Ông Thành và bà Lan nhìn
nhau cười. Bỗng ông Thành nghĩ đến chuyện gì đó, ông bỏ chén cơm xuống.
BÀ LAN
Ngạc nhiên
-
Sao vậy anh?
ÔNG THÀNH
-
Không biết ân nhân bây giờ ra sao ? Em đã hỏi
thăm chưa ?
BÀ LAN
HƠI GIẬT MÌNH
-
Ý, em quên mất. Mải lo cho anh và con nên em sơ
ý quá.
MAI MAI
SỐT SẮNG
-
Má ! Ba khỏe rồi. Mai con với má đến công ty du
lịch thăm ân nhân nghen má.
BÀ LAN
-
Ừ, mai 2 má con mình sẽ đi. Nào cả nhà ăn cơm kẻo
nguội. Cô hai nấu ăn ngon không anh ?
ÔNG THÀNH
KHEN
-
Ngon lắm em à.
Với Mai
-
Ba cho
con đểm 8. Ok ?
MAI MAI
-
Con cám ơn ba !
17. NHÀ ÔNG THÀNH – NỘI – ĐÊM
Phòng ngủ của Mai Mai.
Căn phòng rộng, đẹp, sang trọng với đầy đủ tiện nghi.
Đã 12h đêm mà cô bé vẫn chưa ngủ. Cô bé nằm thao thức, suy nghĩ
mông lung. Cô đứng dậy đi đi lại lại, rồi lại nằm xuống. Vẫn không ngủ được.
Trước mắt cô luôn hiện ra hình ảnh 1 chàng trai cao lớn đang bế cô từ dưới biển
đi lên bờ. Rồi hình ảnh chàng trai vượt sóng gió, bơi ra biển cứu ba con mình.
( hồi tưởng đoạn này)
Cô lẩm bẩm 1 mình
MAI MAI
-
Hệt như trong tiểu thuyết. Ảnh giống như hòang
tử trong truyện cổ tích của An-dec-xen.
Một lát sau Mai Mai ngủ thiếp đi, trên môi cô bé còn vương nụ
cười.
18. NHÀ ÔNG THÀNH – NỘI – NGÀY
TẠI BÀN ĂN.
Cả nhà Mai Mai đang chuẩn
bị ăn sáng. Bà Chín giúp việc đang lúi húi làm đồ ăn. ( Bà Chín là một người
phụ nữ tuổi trạc 55, khuôn mặt hiền hậu, tính tình chất phác, dáng khỏe mạnh,
nhanh nhẹn ). Mai Mai diện bộ váy dài trắng tinh khôi, bó sát thân hình rất
đẹp.
MAI MAI
-
Để con giúp dì một tay nghen.
Ông Thành và bà Lan nhìn nhau cười.
BÀ LAN
-
Con gái của má lớn khôn rồi đó.
ÚT TUẤN
-
Ba! Ân nhân là ai, làm gì hả ba?
Ông Thành cười xoa đầu út Tuấn.
ÔNG THÀNH
-
Ân nhân nhà mình làm ở công ty du lịch, ảnh là
ngừơi tốt.
ÚT TUẤN
-
Vậy khi mình giúp ai đó thì mình đựơc gọi là ân
nhân hả ba?
ÔNG THÀNH
-
Nếu là những việc lớn, quan trọng. Sau này con
sẽ hiểu.
Lúc đó Mai Mai bưng tô phở lên đặt trước mặt ông Thành.
MAI MAI
-
Con mời ba.
Ông Thành gật đầu.
ÚT TUẤN
-
Sao hai chưa bưng cho Út?
DÌ CHÍN
-
Đây, của cậu Út đây.
ÚT TUẤN
-
Cháu cám ơn dì Chín. Ai lại như chị hai, không
chiều út tí nào hết.
Mai Mai quay lại lườm út Tuấn, út Tuấn cũng không vừa, cậu lườm
lại. Mai Mai bưng tô phở rồi đi lại đặt xuống bàn, kéo ghế ra ngồi ăn.
MAI MAI
-
Con mời ba, mời má. Cháu mời dì Chín.
Với út Tuấn
-
Nè, sao Út không mời ai hết vậy?
Út Tuấn ngượng ngùng.
ÚT TUẤN
-
Dạ, con mời ba má.
-
Cháu mời
dì Chín, em mời chị hai.
Dì Chín nhìn út Tuấn cười rồi quay lưng đi lên lầu.
BÀ LAN
Nhắc
-
Cả nhà ăn thôi, ráng ăn hết cho khỏe nhé.
Với ông Thành
-
Em đã
chuẩn bị một phong bì 20 triệu đây, hy vọng sẽ giúp phần nào cho ân nhân của
mình.
Ông Thành gật đầu.
ÔNG THÀNH
-
Ừ, tốt lắm. Nhà mình phải biết ơn cậu ta.
Ông ngừng ăn, lấy điện
thoại lên bấm bấm
-
A lô. Anh
chuẩn bị xe cho tôi nhé. Ừ, cám ơn anh.
Bà Lan bất ngờ.
BÀ LAN
-
Anh cũng
tính đi sao?
ÔNG THÀNH
-
Ừ! Chân anh đỡ
nhiều rồi. Nếu không có ân nhân giúp đỡ thì giờ này anh đâu còn ngồi ăn
với em và các con đựơc !
BÀ LAN
KHÔNG YÊN TÂM
-
Thôi, để em và bé Mai đi đựơc rồi. Anh ở nhà
dưỡng thương, còn giải quyết công việc nhà máy nữa. Đợi chân lành hẳn rồi hãy
đi. Từ nhà mình xuống đó cũng gần trăm cây số, anh sẽ mệt đó.
ÔNG THÀNH
-
Thôi vậy. Anh sẽ đi thăm sau vậy.
ÚT TUẤN
-
Má, cho con đi nữa. Con muốn đựơc nhìn thấy ân
nhân.
MAI MAI
-
Út ở nhà với ba.
ÚT TUẤN
NHỎNG NHẼO
-
Không, em muốn đựơc nhìn thấy ân nhân. Tại sao
chị Hai đi đựơc mà Út lại không?
MAI MAI
-
Vì người đó là ân nhân của Hai và ba.
ÚT TUẤN
-
Không! Má, con muốn đựơc nhìn thấy ân nhân.
BÀ LAN
NGHIÊM VỚI ÚT
-
Không được, con phải ở nhà chăm ba.
VỚI CHỒNG
-
Thôi anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Em và Mai đi
đây.
ÔNG THÀNH
-
Ừ, vậy cũng đựơc. Em nhớ đưa tiền khéo khéo tí nghen, lỡ người ta nghĩ
khác thì không hay.
Với Mai Mai
-
Nè, con
không có quà gì cho ân nhân hay sao ?
MAI MAI
-
Có chứ. Nhưng con phải bí mật, không cho ba biết
đâu.
19. BỆNH VIỆN BÀ RỊA – NỘI - NGÀY
Buổi sáng tại phòng của
Thắng:
Thắng đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, mắt anh nhìn ra bên
ngoài cửa sổ. Bà Thắm lật đật bưng tô cháo đang bốc khói, đi lại gần Thắng.
BÀ THẮM
-
Ăn cháo đi con.
THẮNG
-
Má cứ để đó lát con ăn.
BÀ THẮM
-
Con không ăn uống gì thì làm sao mau chóng về
nhà đựơc. Thương má, ăn đi. Để má đút cho con ăn nghen.
Thương má, Thắng miễn cưỡng ăn cháo. Ăn xong, bà Thắm dọn đồ,
Thắng ngồi nghỉ mắt hướng lên màn hình tivi. Có tiếng gõ cửa, bác sĩ đi vô.
Bà Thắm nhìn bác sĩ.
BÀ THẮM
-
Chào bác sĩ.
BÁC SĨ
-
Chào bà! Cậu Thắng đã ăn gì chưa?
BÀ THẮM
-
Dạ, đã ăn cháo rồi.
BÁC SĨ
-
Tốt, để tôi kiêm tra xem sao?
Bác sĩ đi lại, Thắng cúi chào bác sĩ.
THẮNG
-
Chào bác sĩ.
BÁC SĨ
-
Ừ. Cứ ngồi yên để tôi xem mạch và khám thương cho
cậu.
Bác sĩ cầm lấy tay bắt mạch, một lát sau bác sĩ thả tay xuống
rồi kiểm tra vết thương.
BÁC SĨ
-
Khá hơn rồi đó. Để tôi gọi y tá rửa vết thương,
thay băng cho cậu.
THẮNG
-
Vậy chừng nào cháu có thể xuất viện hả bác sĩ?
BÁC SĨ
-
Cứ yên tâm ở đây điều trị. Nhất định cậu sẽ đựơc
về nhà sớm thôi.
Với bà Thắm
-
Bà cố
gắng động viên an ủi cậu Thắng tí nhé. Nếu có việc gì cần cứ gọi tôi. Chào bà!
BÀ THẮM
-
Dạ, cám ơn bác sĩ. Mong bác sĩ giúp đỡ cháu. Tôi biết ơn bác sĩ nhiều. À bác sĩ ơi!
Cho tôi hỏi tí?
Bà hỏi nhỏ để Thắng không nghe thấy
-
Sau này
vết sẹo trên mặt thằng nhỏ thế nào? Có to không bác sĩ?
Bác sĩ cố cười nhẹ, trấn an bà Thắm.
BÁC SĨ
-
Không sao đâu. Các tế bào thịt và da sẽ được tái
tạo, sẽ liền lại. Sẹo sẽ không to đâu.
- Thôi, tôi phải làm việc
rồi.
Bác sĩ chào bà Thắm rồi mở cửa đi ra. Bà Thắm đứng nhìn theo bác
sĩ, bà suy nghĩ một lát rồi đi lại khép cánh cửa lại.
20. CON ĐƯỜNG – NGOẠI – NGÀY
Chiếc xe hơi màu đen hiệu Mercedes lướt nhanh trên quốc lộ 51.
Trong xe Mai Mai và bà Lan ngồi gần nhau. Hai bên đường là những hàng quán, cửa
hàng.
MAI MAI
-
Chú Tám ơi, tới trung tâm thương mại ở thị xã
chú ghé cho con xuống tí nghen.
CHÚ TÀI XẾ
-
Dạ, cô hai.
BÀ LAN
-
Làm gì hả con?
Mai Mai cười khúc khích, cô nhún vai.
MAI MAI
-
Bí mật.
BÀ LAN
-
Cái con ranh này, còn có chuyện bí mật với má
nữa sao?
Mai nhìn bà Lan cười mỉm. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài.
21. TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI – NGỌAI - NGÀY
Trung tâm thương mại: Chiếc xe dừng lại bên cửa lớn. Chú tài xế tắt máy quay lại nhìn Mai Mai.
CHÚ TÀI XẾ
-
Tới rồi cô hai.
MAI MAI
-
Má đợi con lát nghen.
Mai Mai mở cửa bước xuống xe. Đóng cửa xe lại, Mai Mai đưa mắt
nhìn toàn cảnh rồi đi tới tiệm hoa.
Tiệm hoa lớn, có rất nhiều hoa hồng đựơc trưng bày trông bắt
mắt. Mai Mai đi lại, bàn tay nâng nhẹ từng lãng hoa hồng. Cô thích thú. Một cô
bán hoa ăn mặc gọn gàng đi ra. 2 người nói chuyện, chao đổi. Người bán hoa quay
lưng đi vô. Mai Mai đứng chờ. Một lát sau, người bán hoa đi ra, trên tay cầm
một bó 7 bông hoa hồng , thiệt đẹp. Mai Mai nhìn bó hoa hồng tỏ vẻ thích thú.
Mai Mai xách bó hoa nhí nhảnh chạy tới sạp trái cây. Cô chọn mấy
loại trái cây ngon, nói người bán hàng lau, gói cẩn thận rồi trả tiền. Cô mang
hoa, trái cây đi lại chỗ đậu xe. Chú tài xế chạy tới đón , đỡ trái cây trên tay
Mai cất vô cốp sau xe. Mai Mai chủ động cầm bó hoa, mở cửa ngồi vô xe. Cánh cửa
xe khép lại. Bà Lan bất ngờ nhìn Mai Mai, nhìn hoa hỏi.
BÀ LAN
-
Con mua hoa hồng tặng ai?
MAI MAI
-
Tặng ân nhân của nhà mình đó. Má tặng tiền, con tặng
hoa thôi.
Xe lăn bánh, chiếc xe chạy đều trên con đường nhựa về hướng công ty du lịch.
22. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI – NGÀY
TẠI PHÒNG GIÁM ĐỐC
Giám đốc, bà Lan và Mai Mai ngồi ở bộ Xa long.
BÀ LAN
-
Chuyện là vầy. Hôm trước, cả gia đình tôi đi du
lịch xuống đây. Nhưng không may con bé và nhà tôi bị sóng biển cuốn ra xa.
Nhưng thật may mắn đã có người của công ty cứu giúp. Hôm nay tôi và con gái đến
đây cám ơn quý công ty, cám ơn ông giám đốc và tìm người ân nhân ấy để nói lời
cám ơn.
GIÁM ĐỐC
-
Chuyện đó xảy ra thật là buồn. Chúng tôi cũng
phải chịu trách nhiệm. Người mà chị muốn biết là nhân viên bảo vệ của công ty
tôi. Nhưng…tôi rất tiếc…
BÀ LAN
-
Có chuyện gì hả anh?
GIÁM ĐỐC
-
Sau khi cứu được cháu và ông nhà, cậu ấy bị
thương khá nặng. Hiện giờ cậu ta đang nằm điều trị ở bệnh viện Bà Rịa..
Mai Mai và bà Lan kinh
ngạc. Đau lòng, hỏi dồn:
MAI MAI- BÀ LAN
-
Trời ! Có chuyện đó sao chú?
-
Chúng tôi không biết, thiệt sơ xuất quá.
GIÁM ĐỐC
-
Hiện tại cậu ta đang ở bệnh viện Bà Rịa trị thương.
BÀ LAN
-
Anh làm ơn giúp má con tôi thăm cậu ấy đựơc
không?
GIÁM ĐỐC
-
Tất nhiên rồi. Nhưng tôi đang có công việc cần
phải giải quyết. Để tôi gọi người đưa má con chị đi.
BÀ LAN – MAI
MAI
-
Dạ, cám ơn anh!
-
Cám ơn chú!
Giám đốc đi lại nhấc máy lên bấm số gọi. có tín hiệu.
GIÁM ĐỐC
-
A lo. Cậu
Bảo lên phòng gặp tôi.
Bà Lan và Mai Mai nhìn nhau vui mừng, đợi
BÀ LAN
-
Chúng tôi không biết việc này. Mong anh thông
cảm nhé.
GIÁM ĐỐC
-
Không sao. Anh nhà và cháu cũng bị thương mà.
. Một lát sau có tiếng gõ cửa.
GIÁM ĐỐC
-
Mời vào!
Bảo trong bộ trang phục bảo vệ của công ty, mở cửa bước vào, anh
cúi chào giám đốc rồi chào bà Lan.
BẢO
-
Giám đốc cho gọi em.
Giám đốc chỉ tay về phía
bà Lan và Mai Mai.
GIÁM ĐỐC
-
Đây là chị Lan, còn đây là bé Mai con gái chị
Lan- người được cậu Thắng cứu đó. Họ cần gặp cậu Thắng để cám ơn về việc Thắng
cứu gia đình chị thoát nạn ở bãi biển. Cậu giúp tôi đưa chị và bé tới bệnh viện
thăm Thắng.
BẢO
-
Dạ đựơc, thưa giám đốc.
Bà Lan và Mai Mai đứng dậy gật đầu cám ơn giám đốc rồi cùng với
Bảo đi ra.
BÀ LAN- MAI MAI
-
Cám ơn anh!
Chào anh.
-
Dạ, thưa chú cháu đi.
Giám đốc gật đầu chào bà Lan và Mai Mai. Họ đi ra.
23. BỆNH VIỆN THỊ XÃ – NỘI – NGÀY
TẠI PHÒNG BỆNH CỦA THẮNG
Thắng trong bộ đồ bệnh nhân, lúc này đã đi lại đựơc, mặc dù vẫn
còn yếu. Tay trái, mặt bị băng. Cậu đi
lại vén bức màn nơi cửa sổ rồi đứng quay
lưng, nhìn ra bên ngoài. Có tiếng gõ cửa. Bà Thắm đi lại mở cửa. Bảo bước vào
cúi chào bà Thắm.
BẢO
-
Cháu chào cô..
Nhìn người bệnh
-
Thắng!
Thắng quay đầu lại nhìn thấy Bảo.
THẮNG
-
Anh Bảo. Sao anh rảnh mà đến đây?
BẢO
-
Giám đốc kêu anh tới đây.
THẮNG
-
Giám đốc? Có việc gì hả anh ?
Bảo gật đầu cười.
BÀ THẮM
-
Cháu ngồi
xuống uống nước.
BẢO
Vẫn đứng
-
Dạ, cám ơn cô.
Bảo đi lại gần Thắng.
BẢO
-
Có người muốn gặp em đó.
THẮNG
-
Ai vậy anh
Bảo?
BẢO
-
Để anh mời họ vào rồi em sẽ biết.
Bảo nói xong, anh đi ra mở cửa. Thắng lại quay lưng, nhìn ra ngòai
cửa sổ như đang tìm gì đó. Thì ra ngoài đó có 1 khóm hoa hồng. rất đẹp. Ngoài
cửa phòng.
BẢO
-
Mời chị vào đây.
Với bé Mai
-
Vào đây
em gái.
Bà Lan và Mai Mai đứng ở ngòai cửa. Nhìn thấy bà Thắm đang đứng
gần cửa, bà và Mai Mai cúi chào.
BÀ LAN- MAI MAI
-
Chào chị!
-
Cháu chào bác !
BÀ THẮM
-
Chị là…
Bảo nhanh miệng.
BẢO
-
Đó chính là gia đình mà Thắng đã cứu đó cô.
BÀ
THẮM
- Mời chị và cháu vào chơi
Thắng vẫn đứng nhìn ra cửa sổ, ngắm khóm hoa hồng, anh quay vô
lơ đãng nhìn khách. Mai Mai mạnh dạn đi lại gần ân nhân. Cậu nhìn cô bé thì
cùng lúc Mai Mai đang chăm chú nhìn anh. Hai ánh mắt nhìn nhau một hồi lâu.
Thắng giật mình như bị sét đánh, đứng im như pho tượng. Trong tim cậu bật lên
giọng thầm
THẮNG ( OFF )
-
Trời
ơi! Cô bé đẹp quá!
Thắng nhìn giỏ hoa hồng
rồi nhìn lên đôi mắt của Mai Mai - một đôi mắt ngây thơ trong trắng, hồn nhiên
đang bối rối khiến cho Thắng không thể cưỡng lại đựơc lòng mình. Cậu thấy tim
đập mạnh, khó thở… Mai Mai cầm giỏ hoa trên tay rụt rè đi lại gần Thắng. Cô bé
nhìn lên mặt Thắng- 1 nửa mặt bị băng kín, nửa kia lộ ra vẻ đẹp của chàng trai
cương nghị. Đôi mắt Thắng- Cặp mắt sáng, cương trực… đang run rẩy. Cô bé ngập
ngừng, bối rối…không nói nên lời…
HẾT TẬP 6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét