Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Kịch bản HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG Tập 12

Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải
  
1.   Nhà Ông Năm – NgoẠi – Ngày
Buổi sáng
Hai ông bà ăn sáng xong. Ông Năm ngồi uống trà ở bộ bàn ghế bê tông đúc. Bà Năm đang rửa chén. Ngoài cổng có tiếng xe máy dừng lại, tiếng Toàn vọng vào.
TÒAN
 Ông Năm có nhà không?
Tiếng vừa dứt thì Toàn đã chạy thẳng xe máy vào sân.
TÒAN
Cháu chào Ông Năm.
  Nhìn thấy bà Năm
Cháu chào bà Năm.
ÔNG, BÀ NĂM
Chào cháu!
Lại đây ngồi cháu!
Toàn dựng xe đi đến ngồi đối diện với ông Năm.
TÒAN
 Cây đàn bầu ông chọn quá tuyệt vời, vừa đẹp, tiếng đàn thì hay khỏi chê. Thằng Thắng thích lắm ông ạ.
ÔNG NĂM ĐÀN BẦU
Ừ, đẹp, âm thanh rất ngọt.
TÒAN
Thằng Thắng mê cây đàn lắm ông à. Nó vuốt ve cây đàn cả nửa tiếng đồng hồ, sau đó đàn cho cháu nghe liền ba bản. Nó muốn đàn nữa nhưng cháu phải stop nó lại.
ÔNG NĂM
  CƯỜI, GIỠN
Hà há! Coi bộ giờ nó còn mê đàn bầu hơn cả ông.
TÒAN
 Thám phục
Thanh niên cả vùng này cháu chỉ phục có mỗi mình nó thôi.
Ông Năm tỏ ý hài lòng, gật gật đầu. Ông hỏi:
ÔNG NĂM
À, các cháu đã tìm ra địa điểm mới cho ông chưa?
TÒAN
Có mấy chỗ nhưng thằng Thắng vẫn không ưng. Bọn cháu đang tìm tiếp.
ÔNG NĂM
Đúng là đất chật, người đông. Sao mà thiên hạ đẻ nhiều thế không biết.
TÒAN
 Cháu có ý kiến này muốn thọ giáo ông.
ÔNG NĂM
 Hử? Nói ông nghe coi?
TÒAN
 Địa điểm yên tĩnh và vắng vẻ thì không còn. Nhưng ở giữa Làng Chài thì có một chỗ rất tốt.
ÔNG NĂM
  Phản đối
Không được, không được! Trong làng phức tạp lắm. Với lại còn ảnh hưởng đến xung quanh, không được.
TÒAN
  THUYẾT PHỤC
 Được mà ông. Nhà cháu tuy ở giữa Làng, nhưng có tường cao bao quanh nên khi luyện võ không ai nhìn thấy. Còn khi luyện đàn thì ông và Thắng cứ vô phòng ngủ của cháu, đóng cửa lại tha hồ đàn ông ạ.
ÔNG NĂM
 SUY NGHĨ
Ừ, để coi sao. Ông phải hỏi ý kiến ông Ba đã nhé.
TÒAN
 Dạ, nhưng chỉ có nhà cháu là thích hợp nhất. Cháu đã nói với ba má cháu rồi. Ba má rất vui và ủng hộ hết mình.
ÔNG NĂM
 Ông và ông Ba sẽ đến nhà gặp ba má cháu nói chuyện coi sao đã.
2.   Nhà Ông Thành – NỘi - Ngày
* PHÒNG KHÁCH
Đã khuya nhưng vợ chồng ông Thành vẫn còn thức để bàn công việc.
ÔNG THÀNH
Lạm phát cao, chi phí gia tăng nhưng doanh thu có dấu hiệu giảm… Các số liệu cho thấy tình hình sản xuất đang gặp khó khăn.
 BÀ LAN
Em đọc thông tin thấy có nhiều doanh nghiệp đang sa thải công nhân. Ngòai chợ giá nhiều mặt hàng thực phẩm tăng, giá xăng dầu sẽ tăng…mình phải có cách đối phó thôi anh à.
ÔNG THÀNH
Bọn mình phải lên kế hoạch cắt giảm khoảng 10% chi phí. Vẫn phải duy trì sản xuất ổn định. Chấp nhận giảm khỏang 30% lợi nhuận vào năm tới. Ý em thế nào?
BÀ LAN
Được thôi anh à. Mình có kế hoạch trước thì sẽ chủ động trong khó khăn. Nhưng theo em mình cứ âm thầm điều chỉnh, không cho ai biết để tránh gây hoang mang cho mọi người.
ÔNG THÀNH
Đi lại ngồi bên vợ, vẻ âu yếm.
Anh đồng ý. Em vất vả quá. Vừa phải chăm sóc gia đình lại phải giúp anh quản lý nhà máy. Khuya rồi, đi ngủ thôi em, mai còn nhiều việc phải làm đó.
* PHÒNG NGỦ CỦA MAI MAI
Mai Mai ở trong phòng. Khác với mọi khi, bữa nay căn phòng bừa bộn. Cô mệt mỏi ngồi tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Cô nhíu mày suy nghĩ…trước mắt cô hiện lên hình ảnh:                     
                                      Hồi tưởng:
0 “    Mai Mai nhìn lên bức ảnh của Thắng treo trên tường. Một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh có khuôn mặt đẹp rất đàn ông.
ÚT LÀNH
 Hình anh Tư đó. Đẹp trai hôn?  …”
Tiếp sau là hình ảnh khi cô nhìn thấy vết sẹo của anh:
HỒI TƯỜNG
- “   Thắng từ từ quay người lại, anh nghiêng nửa mặt trái về phía Mai Mai, mắt nhìn thẳng vào mặt cô không còn e ngại nữa. Mai Mai vẫn run run, mặt cô vẫn cuối thấp, mắt nhìn xuống đất. Cô chầm chậm lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên để nhìn vào mặt anh…Nhìn thấy vết sẹo, nửa khuôn mặt ghê sợ của Thắng, Mai Mai kinh hoàng, mặt tái mét, miệng há ra, mắt mở to bất động. Cô kêu lên được 2 tiếng.
MAI MAI
Anh…  anh  !
Cô vừa sợ hãi, vừa đau sót, nước mắt chào ra. Cô đưa 2 tay lên ôm mặt rồi gục đầu xuống. Người bất động.”.
                             HẾT HỒI TƯỞNG
Nước mắt Mai Mai ứa ra…
3.   Quán cà phê Long HẢi – NỘi – Ngày
Buổi sáng .
Một nhóm thanh niên nam nữ đang ngồi quanh bộ bàn ghế ở giữa phòng. 2 nam khoảng 24 – 25 tuổi, 1 nữ khỏang 22 tuổi và Út Lành. Trên bàn có cà phê, nước ngọt và một gói thuốc 555.
NAM 1
 Uống cà phê xong rồi bọn mình đi karaoke nhá.
CẢ NHÓM
 OK, Ok! Đồng ý!
NỮ
Quán nào? Ở đây hay lên Bà Rịa?
NAM 2
 Đi Bà Rịa âm thanh xịn hơn.
ÚT LÀNH
Mấy giờ thì về hả các anh?
NAM 1
Đã ăn chơi thì phải chơi hết mình với vui. Em cứ đi với tụi anh. Tối anh đưa về.
NỮ
Đúng đó Út. Cứ chơi tới bến, các ảnh bao hết. Chị em mình khỏi lo.
ÚT LÀNH
- Không được. Chiều em phải về nấu cơm. Em không về kịp thì anh Tư đánh em chết.      
  NAM 2
Không sao đâu. Tối về anh sẽ xin anh Tư, ảnh không la em đâu.
ÚT LÀNH
- Em sợ anh Tư lắm. Chiều em phải về thôi.
NAM 1
Sao em phải sợ? Anh Tư em là cọp hả?
NỮ
Ảnh còn hơn cả cọp đó.
NHÓM NAM
 Đồng thanh
Dữ vậy sao? Ổng là ai vậy?
NỮ
Là anh Thắng Hiệp Sĩ đó. Thôi, karaoke xong thì ai đó đưa Út về nghen.
Mấy thanh niên đưa mắt nhìn nhau, e ngại lắc đầu.
NAM 2
 Thì ra Út là em anh Thắng Hiệp Sĩ. Thế sao Hoa không nói ngay từ đầu cho bọn anh biết?
HOA
 Có ai hỏi đâu mà em nói, với lại có gì đâu mà nói. Đi chơi thôi mà.
ÚT LÀNH
Vậy đi karaoke xong là mấy anh đưa em về nghen? Lần sau lại đi nữa mà?
Mấy thanh niên nhìn nhau, nhìn trộm Út Lành. Thanh niên 1 nói nhỏ với bạn giọng tiếc rẻ.
NAM 1
 Con nhỏ ngon quá. Cũng may tụi mình chưa làm gì nó. Nếu không thì tiêu đời với ổng.
4. Nhà ThẮng – NgoẠi – Ngày
Sáng chủ nhật. Út Lành ngồi võng hát nghêu ngao. Tay vẫn cầm quyển sách. Ngoài cổng có tiếng xe tắt máy. Con vàng chạy ra sủa gâu gâu. Có tiếng nhân viên bưu điện.
NVBĐ
Có ai ở nhà không? Anh Thắng có điện hoa nè.
Út Lành đứng dậy đi ra cổng, miệng lẩm bẩm.
ÚT LÀNH
 Tiếng thầm
Kỳ lạ ha! Cứ sáng chủ nhật là lại có hoa cho anh Tư.
  Nói to với nhân viên
 Em chào anh! Lại có hoa cho anh Tư hả ? Anh hỏi dùm em coi ai gửi nhá?
NVBĐ
- Anh không biết. Anh chỉ là người giao hoa thôi. Em ký nhận nè.
Út Lành ký vào biên nhận rồi nhận bông hồng nhung tuyệt đẹp từ NVBĐ.
Chào em nha, anh phải chuyển thư cho người khác nữa.
 Út Lành chào anh NVBĐ.
ÚT LÀNH
Em chào anh!
 Nói thầm
 Sao không ai tặng hoa cho mình vậy kà?
Sao anh Tư không quan tâm đến  điện hoa chứ? Chỉ có út này chăm sóc hoa cho ảnh thôi.
5.         Nhà Ông Năm ĐB – NgoẠi – Ngày
Buổi chiều.
 Ông Ba và ông Năm đang uống trà, nói chuyện tán gẫu. Bà Năm đang làm vườn.
ÔNG NĂM ĐÀN BẦU
 Thế sự nhiễu nhương quá ông ạ. Có mấy vụ tham nhũng lớn thiệt hại lên đến hàng ngàn tỷ đồng, mà không có ai đứng ra nhận trách nhiệm cả.
ÔNG BA NGHỆ
Quan tham chỉ nhận ăn chứ không nhận chịu. Rồi mọi chuyện sẽ lãng quên,  lại đâu vào đó cả thôi.
ÔNG NĂM
 Cả một đống tiền, nhiều hơn cả lá cây Làng Chài chui vào túi quan tham. Chằng trách dân đen cứ nghèo mãi.
ÔNG BA
 Nói đâu cho xa. Ngay ở vùng mình nè. Nhà các quan toàn là nhà mặt tiền, biệt thự to tổ chảng. Thế tiền lấy ở đâu ra?
ÔNG NĂM
Nạn cờ bạc, ma túy, cướp trộm ngày càng nhiều. Đêm qua trộm vào nhà tôi tháo mất cái máy bơm nước đó.
ÔNG BA
Hừ ! Tụi này láo thiệt.
 Tại ông không có võ. Cứ như nhà tôi với nhà thằng Thắng thì trộm nào dám vô?
ÔNG NĂM
Có võ như ông thì làm được gì? Có bắt nổi mấy thằng quan tham không?
Ông Ba định cãi thì có tiếng xe máy dừng ngoài cổng, tiếng Thắng vọng vào.
THẮNG ( TIẾNG OFF )
 Ông Năm có nhà không?
Thắng và Bảo dắt xe máy đi vào thấy cả hai ông nên chào.
THẮNG- BẢO
 Cháu chào hai ông! Chào 2 ông ạ!
HAI ÔNG GIÀ
Chào các cháu! Lại đây uống nước đã.
Thắng, Bảo tới bàn, ngồi xuống. Bảo tiện tay rót trà mời hai ông già.
BẢO
 Tối nay cháu trực cùng ca với Thắng, cháu tới đón Thắng nhân tiện cháu ghé thăm hai ông và xin ông Ba chỉ giáo cho được không ạ?
THẮNG
Thưa ông Ba! Võ nghệ của anh Bảo tiến bộ nhanh lắm ạ!
ÔNG BA
 Với Bảo  
Tuy ta không nhận cháu làm đệ tử, nhưng nếu để trau dồi võ thuật thì cháu cứ đến. Ta sẵn lòng.
BẢO
 Cháu cám ơn ông. Do cháu học không bài bản nên khó tiến bộ như Thắng. Mong ông điều chỉnh cho cháu.
Ông Ba Nghệ gật đầu. Thắng vui vẻ.
THẮNG
 Giờ tụi cháu chở hai ông sang nhà Toàn tập nha?
HAI ÔNG GIÀ
Ờ  được. Ta đi thôi!
Họ ra lấy xe, lên xe chạy đi.
6. Nhà ông Thành – NỘi – Đêm.
Phòng Mai Mai .
Mai đang ngồi học bài. Cô bé hý hoáy viết, đọc, ghi chép. Lát sau cô có vẻ hài lòng gấp sách vở, đứng dậy vươn vai và làm vài động tác thể dục. Cô đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời có nhiều sao, mờ ảo. Cô đăm chiêu.
MAI MAI
Không biết giờ này anh Thắng đang làm gì? Sao mình luôn nhớ đến ảnh nhưng lại sợ gặp ảnh, vết sẹo trên mặt ảnh đáng sợ quá.
Cô thở dài, suy nghĩ.
 Là tại mình cả. Nếu không cứu mình, cứu ba thì ảnh đâu có bị thương. Tại sao bữa đó mình lại sợ đến bất tỉnh. Mình hèn quá! Mai Mai ! Mày hèn quá! Nếu không có ảnh thì mày đã đi gặp Long Vương rồi. Mày phải tìm gặp ảnh để xin lỗi, để giải thích cho ảnh biết là mày rất nhát gan…mày…mày rất  thương ảnh.
Cô rưng rưng nước mắt, giọng nhỏ lại.
Anh Thắng! Anh có nghe lời em nói không?
7 .  Phòng ký túc xá sinh viên – NỘi – Đêm
Buổi tối:
Phòng rộng khoảng 40m2, bên trong có 1 wc, 1 nhà tắm, có bếp, có chỗ phơi đồ. Trong phòng có một bộ bàn ghế nhựa,một số đồ dùng sinh hoạt. Có 8 chiếc giường tầng cho 16 cô nữ sinh. Tuyền đang ngồi soạn sách vở. Một cô bạn gái khác đang leo từ giường trên xuống.
NỮ SINH
Tuyền! Sao bà không trang điểm và thay đồ?
TUYỀN
Các bà đi chơi đi, tôi ở nhà thôi.
NỮ SINH
 Đi cafe cho vui. Các anh ở khóa trên tới đón cả phòng mà.
TUYỀN
 Nhưng tôi có quen mấy ảnh đâu? Ngại lắm.
NỮ SINH
Ngại gì. Trước lạ sau quen thôi.
TUYỀN
 Dứt khoát  
Các bạn đi đi, tôi ở nhà học bài thôi.
CẢ NHÓM
  Bàn tán 
Tụi mình đi thôi. Kệ nó.
Học nhiều làm gì cho nhanh già.
Các nữ sinh đi ra. Tuyền gấp sách trầm ngâm… Cô đang nhớ làng chài.
TUYỀN
 Không biết anh Thắng đang làm gì ? Ảnh có nhớ mình không ta ? Anh có biết là em đang rất nhớ anh không?
8. Quán cafê Long HẢi – NỘi – Ngày
Buổi sáng. Quán vắng khách. Toàn và Giáng Hương đang ngồi uống cafê. Toàn vẫn bình thường như mọi ngày Giáng Hương có vẻ không vui. Toàn châm thuốc hút.
GIÁNG HƯƠNG
 Tụi mình đi Sài Gòn nhá Toàn? Hương muốn mua mấy bộ đồ. Ở Bà Rịa đồ xấu lắm.
TÒAN
- Chiều nay anh bận rồi. Phải giúp ba làm việc. Để bữa khác nha.
GIÁNG HƯƠNG
- Bữa khác là bữa nào? Sao dạo này Toàn hay bận thế?
TÒAN
Thì cũng phải làm việc chứ, chơi hoài sao được.
GIÁNG HƯƠNG
Sao Hương muốn đi làm Toàn lại không cho đi?
TÒAN
Hương khác. Đi làm lễ tân lương tháng có trên 2 triệu, không đủ tiền xe đưa đón.
Điện thoại của Giáng Hương có tin nhắn, Giáng Hương mở đọc rồi cất điện thoại vào túi. Cô có vẻ đang suy tính gì đó.
GIÁNG HƯƠNG
-  Toàn cho Hương 3 triệu nhá, Má Hương đang bệnh đó, Hương đã hứa cho tiền má rồi.
TÒAN
- Anh mới đưa cho em 2 triệu mà. Mấy bữa nay ăn chơi hết mấy triệu nữa. Anh đâu còn tiền.
GIÁNG HƯƠNG
 Phụng phịu
- Không cho thì thôi. Có gì đâu mà phải nói khó.
Chuông điện thoại của Giáng Hương reo. Giáng Hương lấy điện thoại coi rồi đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện.
Toàn bực mình
TÒAN
-  Hừ, thằng nào nữa đây? Chơi không đẹp thì ông cho de luôn.
Một lát Giáng Hương đi vào, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
TÒAN
- Thằng nào điện thoại cho em vậy?
GIÁNG HƯƠNG
- Có thằng nào đâu? Nhỏ bạn rủ đi mua đồ.
TÒAN
- Anh mua cho em cả chục bộ đồ vẫn chưa đủ sao?
GIÁNG HƯƠNG
- Sao mà đủ được. Mốt thời trang thay đổi từng ngày đó.
Toàn lắc đầu ngao ngán, anh rít liền mấy hơi thuốc.
9.      NHÀ THẮNG – NỘI / NGOẠI – NGÀY
BUỔI CHIỀU.
* NỘI. Thắng nằm ngủ trong nhà. Anh ngủ ngon lành, nằm ngửa, 2 tay, 2 chân dang rộng. Trong nhà vắng lặng. Lát sau Thắng trở mình, nằm thêm chút rồi ngồi dậy.
THẮNG
Má, má ơi.
Vắng lặng. Thắng đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân, đáng răng, rửa mặt. Xong, anh mở cửa đi ra ngoài.
* NGOẠI.
Thắng đứng ở ngoài sân, mắt nhìn xung quanh. Vắng lặng. anh kêu to.
THẮNG
Má ơi! Út ơi!
Vắng lặng.
Đi đâu cả rồi. Hừ, con út lại đi chơi rồi.
Anh đi ra vườn, ngồi xuống 1 gốc cây, nhìn trời, ngắm đất. Lát sau Thắng đứng dậy lấy 1 cây cuốc rồi đi dẫy cỏ. Thắng tập chung làm việc, hết dẫy cỏ lại quốc đất, mồ hôi nhỏ giọt. Anh dừng tay, cởi áo móc lên cành cây rồi tiếp tục làm việc.
 Lát sau anh nghỉ tay, đi vô hè lấy cây đàn bầu. Thắng cầm cây đàn đi lại ngồi dưới gốc cây, kê đàn cẩn thận rồi bắt đầu tập đàn. Anh đàn bài “ VỀ ĐÂY NGHE EM”.
Đàn được nửa bài, Thắng dừng lại.
Sao bữa nay mình không tập chung được?
Thắng nhìn trời vẩn vơ, anh nhớ tới Mai Mai, hình bóng của Mai Mai ẩn hiện trong tán lá cây.
Bỗng trong nhà có chuông đt, Thắng chạy nhanh vào.
* NỘI
Thắng bốc đt.
THẮNG
Alo, Thắng nghe.
TIẾNG OFF
Anh là Thắng hiệp sĩ ở làng Chài phải không?
THẮNG
Vâng, tôi là Thắng làng Chài.
TIẾNG OFF
Chào Thắng! Tôi là Hải ở Biên Hòa, tôi học Karatedo. Tôi nghe danh của Thắng nên muốn gặp Thắng chao đổi võ học và đấu giao lưu.
THẮNG
Cảnh giác.
Chào anh Hải. Sao anh lại biết số đt của tôi?
HẢI
Tôi đọc báo về Thắng nên biết công ty của Thắng. Tôi đt đến đó hỏi được số đt nhà Thắng. Bữa nào rảnh tôi sẽ đt rồi xuống dưới đó gặp Thắng nhé?
THẮNG
Dạ…dạ, cám ơn anh đã quan tâm. Vậy khi nào anh xuống thì đt cho tôi nhé.
HẢI
Cám ơn Thắng. Tôi chỉ muốn đấu trên tinh thần võ học để học hỏi thôi. Hẹn gặp Thắng nhé. Chào Thắng.
THẮNG
Vâng. Chào anh!
Thắng đặt ống nghe.
Thi đấu cũng tốt. Không biết ý thày Ba thế nào?
10. Nhà Ông Thành – NỘi/ NgoẠi – Đêm
* NỘI
Phòng khách buổi tối:
Ông Thành đang nói chuyện điện thoại. Bà Lan từ trong nhà đi ra, tay cầm một cuốn sổ to, dày và một chiếc vi tính xách tay. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện với chồng, để máy tính và cuốn sổ lên bàn.
Đợi chồng nói chuyện điện thoại xong bà mới hỏi
BÀ LAN
Công việc tốt không anh?
ÔNG THÀNH
Có trục trặc chút, nhưng không sao. Mai anh sẽ lên Sài Gòn giải quyết. Tình hình nguyên liệu nhập khẩu sao rồi em?
BÀ LAN
Vẫn đang làm thủ tục hải quan. Có lẽ phải chi một khoản bồi dưỡng anh à.
ÔNG THÀNH
-  Ok! Em cứ chỉ đạo bộ phận xuất nhập khẩu chi nếu hợp lý và giải phóng hàng nhanh.
BÀ LAN
- Giá thành đầu vào lại  tăng 6%, vậy mình có nâng giá bán  không anh?
Ông Thành suy nghĩ rồi lắc đầu.
ÔNG THÀNH
Chưa tăng giá bán được đâu em. Để coi tình hình thị trường thời gian tới sao đã.
Còn việc gì nữa không em?
BÀ LAN
- Dạ, như vậy là ổn rồi anh ạ. Anh làm việc hơi nhiều, theo em anh nên dành thời gian chơi thể thao.
ÔNG THÀNH
- Mấy người bạn cứ rủ anh đi chơi gofl, nhưng tốn nhiều thời gian quá. Hay là bây giờ vợ chồng mình thay đồ ra hồ bơi nha?
BÀ LAN
- Ok anh! Mấy bữa nay không bơi, em thấy người oải quá.
Hai vợ chồng vào phòng thay đồ. Lát sau trong bồ đồ bơi đi ra.
* NGOẠI
Hồ bơi, buổi tối:
Hồ bơi rộng lớn. Xung quanh có tường bao và cây quanh. Ánh điện lấp lánh mặt hồ. Hai vợ chồng nhảy xuống hồ, bơi mấy vòng rồi lên bờ ngồi nghỉ. Bà Lan ngồi dựa vào vai chồng.
ÔNG THÀNH
 Có tin gì của cậu Thắng không em?
BÀ LAN
- Khoảng 10 ngày nay rồi không có. Bữa trước bé Mai đi về nói là mặt Thắng bị sẹo lớn lắm, biến dạng một nửa bên trái anh à.
ÔNG THÀNH
 Anh biết rồi. Với vết sẹo đó thì phải đi nước ngoài giải phẫu chỉnh hình mới có thể phục hồi được khuôn mặt.
BÀ LAN
- Hay là mình đưa cậu ấy ra nước ngoài giải phẫu đi anh?
ÔNG THÀNH
- Anh cũng nghĩ như em. Bọn mình phải lên kế hoạch đã, phải tìm hiểu về công nghệ giải phẫu đã. Phải chi khoản tiền khá lớn đó em à. Hơn nữa phải rất tế nhị, nếu không cậu ta sẽ không chấp nhận.
BA LAN
- Hình như bé Mai có cảm tình với Thắng. Gần đây nó cứ đăm chiêu, suy nghĩ, buồn vui thất thường. Em hỏi chuyện thì nó nói không có gì.
ÔNG THÀNH
Chắc không có chuyện đó đâu. Nó còn con nít mà. Nó bị xúc động vì tai nạn thôi.
BÀ LAN
 Em đang sắp xếp để đi thăm Thắng. Anh cứ lo công việc nhà máy. Việc Thắng và bé Mai để em lo cho.                                                                                                             
Ông Thành gật đầu nhì bà Lan âu yếm. Hai người lại nhảy xuống hồ bơi.
11.  công ty du lịch – nỘI - NGÀY
BUỔI CHIỀU.
Thắng ngồi làm việc trong phòng. Trên bàn có cuốn sổ chực và mấy dụng cụ bảo vệ. Thắng đang đọc 1 cuốn sách. Lát sau Bảo đi vào.
BẢO
Em đang đọc gì đó? Sách võ thuật hả?
Thắng dừng đọc, ngẩng đầu nhìn Bảo.
THẮNG
Anh Bảo đi vô mà em không biết. Em đang đọc sách về kinh doanh du lịch đó.
BẢO
Cười, trêu.
Bộ em chán công việc bảo vệ, muốn sang làm kinh doanh hả?
THẮNG
Cười ngượng nghịu.
Đâu có, rảnh thì em đuọc chơi thôi. Làm kinh doanh thì phải có học, có chuyên môn. Còn anh em mình là dân võ biền, đều ít học thì sao làm được kinh doanh.
BẢO
Kéo ghế ngồi đối diện Thắng.
Nói đến học, đọc sách thì anh bó tay. Nhưng em thì khác, em thông minh, sức học khá, chẳng qua là em không có điều kiện đi học đó thôi. Nếu như không bị tai nạn thì em đã vô đại học rồi.
THẮNG
Cười buồn. Rót nước đưa cho bảo.
Chắc số em không được vô đại học anh à. Anh uống nước đi.
BẢO
Anh không nghĩ thế. Em còn trẻ, em có năng lực, sẽ còn nhiều cơ hội cho em.
THẮNG
Anh em mình chỉ là nhân viên bảo vệ quèn thì sao mà có cơ hội đổi đời hả anh? Lương em cũng chỉ đủ phụ giúp ba má nuôi con út ăn học. Muốn mua cái ĐTDĐ cũng không có tiền nè.
BẢO
Uống nước.
Anh em mình sống bằng sức lao động chân chính, tuy nghèo nhưng tinh thần sảng khoái. Đó cũng là cái sướng em à.
THẮNG
Nhìn bảo cười.
Anh nói y như thày Năm. Em cũng nghĩ thế.
Thắng đổi chủ đề.
Lâu nay anh có gặp băng N.1 không? Từ bữa em đánh bại âm mưu trả thù của thằng Thanh thì không gặp tụi nó nữa. Bọn mình vẫn nên đề phòng anh à.
BẢO
Anh luôn đề phòng. Lịch trình đi lại của anh vẫn thay đổi hàng ngày. Băng N.1 hết thời, tan rã rồi. Nghe tin bọn nó đã bán sới bỏ đi nơi khác làm ăn.
THẮNG
Em đã cảnh cáo, bắt thằng Thanh phải bán sới đi nơi khác. Nhưng chắc nó sẽ lại tìm cách trả thù.
Thày Ba nói những người hành hiệp như anh em mình sẽ luôn bị kẻ xấu âm mưu hãm hại, nên việc cảnh giác, đề phòng là rất cần thiết.
BẢO
Tối nay anh em mình sẽ luyện mấy thế võ chống ám khí và bị tấn công bất ngờ nhé.
THẮNG
Hào hứng.
Ok anh. Tối ra bờ biển luyện nhé.
12.  TrưỜng Cao ĐẲng Du LỊch – NgoẠi – Ngày
Buổi sáng.
 Trường nằm trong một con hẻm lớn ở trung tâm thành phố Vũng Tàu. Đầu giờ học sáng, sinh viên đang tới trường, khung cảnh hết sức tấp nập. Từng nhóm, từng tốp, một số đi xe máy, một số đi xe đạp, có rất nhiều sinh viên đi bộ đến trường. Họ vào sân, tản ra vào các lớp.
Linh Ngọc ăn mặc rất đẹp, đeo túi xách hàng hiệu tới trường. Cô gửi xe, vô cầu thang leo lên lầu hai, lớp cô học ở trên đó. Có rất nhiều ánh mắt của nam sinh dõi theo cô.
Linh Ngọc kiêu hãnh ngẩn cao đầu như không để ý đến mọi người xung quanh. Cô vô lớp, ngồi xuống bàn cuối cùng. Một nam sinh viên khá đẹp trai, mặc đồ thời trang tuổi khoảng 22-23 đi tới chỗ Ngọc.
NAM SINH
-  Chào Linh Ngọc! Hôm nay em tới sớm thế?
LINH NGỌC
-  Chào anh! Anh còn tới sớm hơn em mà.
NAM SINH
- Vì anh thuê nhà ở gần trường, đi bộ mấy phút là tới lớp học. Ngọc ở đường nào?
LINH NGỌC
- Em ở chung cư trung tâm thương mại.
NAM SINH
  Khen, nịnh
Ở đó tốt quá, rất tiện lợi. Ngọc ở chung với ai? Hay ở một mình?
LINH NGỌC
 Em ở với 1  người bạn. Còn anh?
NAM SINH
- Anh cũng ở với một người bạn. Cậu ấy đi làm cho một Doanh Nghiệp Tư Nhân.
Chuông báo giờ vào học. Nam sinh tranh thủ nói thêm.
NAM SINH
  Tối rảnh anh mời  em đi cà phê nhé?
LINH NGỌC
  Dạ, có gì sẽ điện thoại lại nhá anh.
Thầy Đức chủ nhiệm lớp bước vào. Cả lớp đứng dậy chào.( Thầy Đức khoảng 35 tuổi dáng khỏe mạnh, khuôn mặt sáng rất đàn ông. Trông Thầy như một doanh nhân). Thầy nhìn cả lớp vẻ hài lòng.
THẦY ĐỨC
Các em ngồi xuống. Các em mở giáo trình ra. Hôm nay chúng ta học bài mới.
Cô bạn học ngồi bên cạnh Linh Ngọc quay sang Ngọc nói khẽ.
NỮ SINH
Thầy Men quá ha! Giọng thì rất truyền cảm, dễ nghe.
Linh Ngọc lơ đãng gật đầu. Thầy Đức giảng bài, mắt nhìn xuống các sinh viên, thỉnh thoảng thầy dừng lại hơi lâu nhìn Linh Ngọc.
13. Nhà ThẮng – NỘi – Đêm
Thắng được nghỉ trực, anh nằm ngủ ở nhà. Anh đã quen thức đêm nên khó ngủ. Thắng ngồi dậy, ra vườn đi dạo mấy vòng. Con vàng lẽo đẽo theo sau. Anh cởi áo tập mấy bài võ. Lát sau đi lại võng ngồi nghỉ. Anh  nhớ đến Mai Mai, mặt lộ vẻ đau khổ. Anh nhớ tới lần cuối gặp Mai Mai:
HỒI TƯỞNG
- “   Thắng từ từ quay người lại, anh nghiêng nửa mặt trái về phía Mai Mai, mắt nhìn thẳng vào mặt cô không còn e ngại nữa. Mai Mai vẫn run run, mặt cô vẫn cuối thấp, mắt nhìn xuống đất. Cô chầm chậm lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên để nhìn vào mặt anh…Nhìn thấy vết sẹo, nửa khuôn mặt ghê sợ của Thắng, Mai Mai kinh hoàng, mặt tái mét, miệng há ra, mắt mở to bất động.
 Cô kêu lên được 2 tiếng.
MAI MAI
Anh…  anh  !
Cô vừa sợ hãi, vừa đau sót, nước mắt chào ra. Cô đưa 2 tay lên ôm mặt rồi gục đầu xuống. Người bất động”.
HẾT HỒI TƯỞNG
Thắng đưa tay sờ vết sẹo trên mặt, rồi lấy hai bàn tay úp lên mặt, gục đầu xuống. Lát sau anh đứng dậy đi dạo, miệng đọc khẽ:
TÔI MUỐN CHỐN MUỐN QUYÊN ĐI TẤTCẢ
       MUỐN XÓA NHÒA KÝ ỨC VÀ THỜI GIAN
       ĐỂ BAO ĐIỀU CAY ĐẮNG NHỮNG GIA NAN
       CÙNG VỚI TÔI KHÔNG CÒN TRÊN THỰC TẠI.

14.   NHÀ ÔNG THÀNH – NGOẠI - NGÀY
BUỔI SÁNG.
Ngòai sân. Mai Mai và út Tuấn mặc đồng phục học sinh, tay mang cặp đang đứng nhởn nhơ, nói chuyện.
ÚT TUẤN
Bữa nay xe đưa em tới trường trước, Hai đi sau.
MAI MAI
Không được. Chị đi trước vì trường chị xa hơn trường em.
ÚT TUẤN
Ứ chịu, em đi trước, Hai phải đi sau.
MAI MAI
Thôi được, con trai gì mà không biết ga lăng chi hết.
ÚT TUẤN
  Vênh mặt
Em chỉ ga lăng với mấy bạn gái của lớp em thôi, Hai không có cửa đó đâu.
Vợ chồng ông Thành từ trong nhà đi ra.
ÔNG THÀNH
VỚI BÀ LAN
Em sang nhà máy nhé, nhớ kiểm tra nhân sự và tình hình, thái độ làm việc của công nhân. Anh đi lên gặp chính quyền địa phương về chuyện đất đai.
BÀ LAN
Ok anh. Anh đi xe riêng hay đi cùng tụi nhỏ?
ÔNG THÀNH
Anh đi cùng các con. Anh đưa các con tới trường xong rồi mới đi gặp ông chủ tịch xã.
Lúc đó chiếc xe mercedess đen bóng  đậu ở sân.
ÔNG THÀNH
 CHÀO BÀ LAN
Anh đi nhé.
Với các con
2 đứa ngồi vào băng sau. Ba sẽ đưa các con đi học.
Ông Thành mở cửa trước vào xe. 2 chị em Mai Mai tự mở cửa xe, vô ngồi. Chiếc xe nhẹ nhàng lướt ra ngoài cổng.
15. NHÀ THẮNG - NGOẠI - NGÀY
Cũng buổi sáng hôm đó. Út Lành trong trang phục học sinh từ trong nhà đi ra, tay mang cặp sách. Ông Sáu đang ngoài vườn, thấy út Lành chuẩn bị đi học thì đi vào hỏi.
ÔNG SÁU
Bữa nay bay học tới mấy giờ thì về?
ÚT LÀNH
Hôm nay con học những 5 tiết, chắc phải 12h con mới về nhà.
ÔNG SÁU
Ờ. Chút ba đi câu, trưa ba về sớm nấu cơm đợi bay về ăn. Má bay ăn trưa ở ngoài quán rồi.
ÚT LÀNH
Dạ, ba nấu cơm đợi con về nha. Ba câu được cá to mang về nấu canh chua nha ba.
ÔNG SÁU
Bay chỉ được cái giỏi ăn.
ÚT LÀNH
 NHÕNG NHẼO
Ba cứ chọc quê con gái thôi. Người ta nghe được là con ế chồng đó. Con đi học nghen ba.
Cô lấy xe đạp dắt ra ngoài cổng, đóng cổng rồi lên xe đạp đi.
16. QUÁN NHẬU BÌNH DÂN LÀNG CHÀI – NỘI  - NGÀY
BUỔI SÁNG
Như thường lệ, bà Thắm quét dọn bàn ghế, ông chủ quán dọn đồ trong bếp. Bà Thắm làm việc chậm nhưng cẩn thận. Bà có vẻ mệt mỏi. Khi lau bàn bà lỡ tay làm rơi chiếc ly xuống sàn, chiếc ly vỡ tan. Bà vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Ông chủ bước tới.
ÔNG CHỦ
Chị sao thế? Lấy chổi quét mảnh vụn kẻo dẫm lên thì đứt chân đó.
BÀ THẮM
  Lo lắng
Xin lỗi ông chủ, tôi sơ ý quá. Ông chủ cứ trừ vào tiền lương của tôi nha.
ÔNG CHỦ
Đáng bao nhiêu mà trừ. Chị mệt  phải không?
BÀ THẮM
Dạ, không sao, tôi hơi run tay đó mà.
ÔNG CHỦ
 Hoài nghi
Gần đây tôi thấy chị không được khỏe, chị có bệnh tật gì không?
BÀ THẮM
Tôi hơi chóng mặt, tôi đã mua thuốc bắc sắc uống mấy bữa nay rồi.
ÔNG CHỦ
  Nghiêm túc
Nếu chị bệnh thì nên nghỉ việc, tôi rất quý chị, rất muốn chị làm việc ở đây. Nói thật, chị mà làm ở đây thì không có đứa nào giám quậy phá quán tôi hết. Nhưng chị bệnh thì nên nghỉ việc, đừng cố. Ngã bệnh thì khổ lắm.
BÀ THĂM
Cám ơn ông chủ. Ông cứ để tôi làm, khi nào bệnh thiệt tôi sẽ xin ông cho nghỉ. Tôi còn làm được mà.
Vừa nói chuyện nhưng bà Thắm vẫn không ngừng làm việc, tuy nhiên tay bà đã run run. Ông chủ quán nhìn bà khẽ lắc đầu đi vô bếp.
17. KÝ TÚC XÁ SINH VIÊN – NỘI – ĐÊM
BUỔI TỐI
Tuyền đang ngồi ở giường trên thì cô bạn học cùng lớp nằm giường dưới, khá xinh hỏi vọng lên.
nỮ SINH
Bà đang học hả Tuyền ? Sao học hoài thế? Đi ra ngoài chơi chút nha?
TUYỀN
Đi đâu?
NỮ SINH
Thì đi dạo loanh quanh, ngồi ở nhà ngột ngạt quá. Đi nha?
TUYỀN
Hay là tìm chỗ nào có ti vi coi ké nha?
NỮ SINH
Coi ti vi thì tới café nào chả có, hay tụi minh đi café LUXOR  chơi.
TUYỀN
Eo ơi, nhìn quán đó sang lắm, chắc mắc tiền. Thôi đi dạo phố, vừa mát vừa khỏi tốn tiền.
Một cô bạn ở giường bên nghe Tuyền nói thì chen vào.
NỮ SINH 1
Muốn khỏi mất tiền thì phải rủ thêm 1 anh nào đó đi cùng để họ bao, anh nào càng lớn tuổi càng tốt, nhưng phải có  xe xịn nha.
TUYỀN
Bà nói nghe ghê quá. Ai lại làm thế?
NỮ SINH 1
Ghê gì mà ghê. Ở mấy khóa trên có đứa cặp với đại gia tuổi còn nhiều hơn tuổi ba mình đó. Nhưng mà sướng, được ở nhà riêng, được tặng tòan đồ xịn, đi ăn nhà hàng… nhưng phải đẹp, phải chịu chơi thì đại gia mới bao.
NỮ SINH
Nếu thế thì xấu như tôi là không có cửa cặp đại gia rùi. Mà cũng phải, người giàu thì có tiền bao gái đẹp, “ có tiền mua tiên cũng được” đó mà.
NỮ SINH 2
 ĐANG NGỒI Ở GÓC PHÒNG NÓI CHEN NGANG
Nếu thế những người xấu thì cặp với ai?
NỮ SINH
  VẺ HIỂU BIẾT
Theo tôi, mình xấu thì phải tự lo thân. Phải học, phải làm, sau này tìm 1 người xấu như mình lấy làm chồng. Đúng không? Hi hi!
NŨ SINH 1
Thời buổi này đàn ông giàu là thích gái đẹp. Họ cưới vợ 2, vợ 3 cũng được.
Cái Ngọc bạn bà Tuyền đó, nó đẹp nên mới vô học mà đã có xe hơi đưa đón rồi nghen.
TUYỀN
Thôi, thôi ! Tôn xin các bà. Bọn mình còn trẻ mà nói toàn chuyện bồ bịch tùm lum. Đi dạo nào, ai đi dạo thì đi với tôi. Ai thích cặp bồ thì cặp với tôi nè?
NỮ SINH
  PHỤ HỌA
Hi hi ! Có ai cặp bồ với tôi không? Đi dạo thôi.
18. NHÀ THẮNG – NỘI – ĐÊM
Ông bà Sáu đang ngồi nói chuyện với anh hai Sóng ở bàn nước, bà Thắm tắt TV, để tập chung câu chuyện.
HAI SÓNG
Con có chuyện muốn nói với ba má.
ÔNG SÁU CAO
Có chuyện chi bay cứ nói.
HAI SÓNG
Nhà mình nghèo quá, không có vốn nên cứ phải bán sức lấy tiền qua ngày. Con đi làm mấy năm trời mà chỉ mua được 1 chiếc xe máy cà tàng.
ÔNG SÁU
Nhưng nhà mình vẫn bình thường, khỏe mạnh, đủ ăn là được rồi.
HAI SÓNG
 LẮC ĐÂU
Không được đâu ba. Má yếu rồi, phải ở nhà dưỡng bệnh, nghỉ ngơi. Con và thằng Thắng cũng phải lấy vợ, mà nghèo thế này thì ai lấy?
ÔNG SÁU
Bay tính sao?
HAI SÓNG
Con đi làm xây dựng cũng chỉ đủ ăn cho mình. Ba đi câu ngày càng ít cá, Thằng Thắng làm bảo vệ lương cũng chỉ dư chút đỉnh. Con tính về đi biển ba à. Đi biển tiền công cao hơn là làm xây dựng.
BÀ THẮM
  Giật mình
Sao? Bay tính đi biển hả?
ÔNG SÁU
Ba biết. Nếu cả mấy ba con nhà mình mà đi nghề biển thì nhà mình sẽ không nghèo. Nhưng vì có người nói lại với ba là trước khi nội tụi bay mất, nội để lại lời dạy: Nhà ta sẽ không được theo nghề đi biển đánh cá nữa. Ba không muốn trái lời nội.
HAI SÓNG
  THỞ DÀI
Mình là dân làng Chài mà không theo nghề biển thì biết làm gì để có tiền hả ba ? Không biết năm nay Thắng có thi vô đại học không nữa? Mà nó có vô được đại học thì lấy tiền mô mà nuôi nó ăn học?
Ông bà Sáu nhìn nhau. Bà Thắm thở dài.
BÀ THẮM
Má vẫn đi làm, mỗi tháng cũng được hơn 1 triệu. Chứ về nhà ngồi không buồn lắm. Con út khó mà vô được đại học, nó sẽ đi làm rồi lấy chồng. Thôi cứ liệu cơm gắp mắm, tới đâu hay tới đó. Lo xa chi cho mệt.
Mọi người lại im lặng. Hai Sóng đứng dậy bỏ ra ngoài.
19. NHÀ TÒAN – NGOẠI – NGÀY
KHU ĐẤT TRỐNG NGOÀI GÓC VƯỜN
4 người đàn ông đang đứng, ngồi. Ông Ba đang dạy Thắng luyện võ. Ông Năm và Tòan ngồi coi, tán chuyện.
ÔNG NĂM
Sao cháu không ra luyện võ cho khỏe người?
TOÀN
Luyện khó lắm ông ơi. Cháu tập có mấy ngày mà đau hết cả người nè. Như ông nói là phải có năng khiếu và kiên trì- đều không hợp với cháu. Nhưng cháu sẽ cố luyện mấy chiêu phòng thân.
ÔNG NĂM
Không sao, cháu sẽ luyện được. Ông Ba giỏi lắm, ổng sẽ có cách dạy cho cháu.
TÒAN
 THAN
Sao cháu cũng không đàn được hả ông? Tay cháu nhỏ mà sao cứng quá vậy? Hôm qua cháu làm đứt dây đàn của ông, cháu ngại quá. Mai cháu sẽ mua thật nhiều dây sơ cua cho chắc ăn.
ÔNG NĂM
 GIẢNG GIẢI
Không phải tay cháu cứng mà là do đầu cháu không tập chung. Cháu không kiên trì. Làm việc gì cũng khó hết cháu à. Trên đời không có gì dễ dàng mà thành công cả. Phải kiên trì, phải học tập,  luyện tập thường xuyên.
TÒAN
Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng.
ÔNG NĂM
Cháu ra học võ đi. Ra đi cho thằng Thắng nghỉ để nó còn học đàn.
TÒAN
Dạ.
Cậu đi tới chỗ ông Ba nói to.
Cho cháu học võ với, ông Ba!
Thắng người đầy mồ hôi, dừng tập. Ông Ba gật đầu nói
ÔNG BA
  VỚI THẮNG
Khá lắm. cháu nghỉ được rồi.
 Với Tòan
Tòan ra đây, ông sẽ dạy cháu Thái cực quyền. Nó phù hợp với thể trạng của cháu.
Ông Ba dạy Tòan học võ. Thắng đi lại ngồi với ông Năm.
THẮNG
Ông đợi cháu chút nha. Cháu vô tắm cái đã.
ÔNG NĂM
Ừ, tắm rửa cho sạch sẽ, mát mẻ, tinh thần sảng khoái rồi đàn mới hay.
Thắng vô nhà tắm, ông Năm lấy cây đàn bầu ra so dây. Ông gẩy mấy nốt nhạc tỏ vẻ ưng ý. Tòan đang tập những động tác cơ bản của thái cực quyền, cậu gượng gạo, tay chân rời rạc. Nhưng sau 1 thời gian ngắn, Tòan đã  quen dần. Mồ hôi đổ ra ướt áo, miệng thờ rốc.
TOÀN
Ông cho con nghỉ chút.  Mệt quá.
ÔNG BA
Mới tập thì mệt, người sẽ đau mỏi. Sau quen dần cháu sẽ thấy ham.
TÒAN
Dạ, cháu sẽ cố gắng.
ÔNG BA
Thằng Thắng có căn cơ khỏe mạnh, nó có thể luyện được mọi ban võ nghệ. Với cháu, ta chỉ dạy  những chiêu thức chuyên về nhu đạo.
TOÀN
 VẺ HĂM HỞ
Dạ, khoảng bao lâu thì cháu có thể đánh được bọn du đãng hả ông?
ÔNG BA
 CAU MẶT
Hừ, Cháu phải nhớ là học võ không phải để đánh nhau, trừ trường hợp bất khả kháng. Cháu mà đi đánh nhau lung tung thì ông sẽ trị tội đó. Hiểu chưa?
TÒAN
Sợ hãi
Dạ, ông Ba
Thắng tắm xong đi ra trêu Toàn.
THẮNG
Ông để nó đấu với cháu mấy chiêu là nó biết thân liền.
Tòan vung tay đấm vô lưng Thắng, Thắng không né mà gồng người chịu đòn. Bịch!  Tòan kêu lên.
TÒAN
- Chà, lưng nó cứng như gỗ vậy. Mày đợi đó! Sẽ có ngày tao hạ mày đo ván.
Mấy ông cháu cười vang. Thắng đi tới gặp ông Năm.
ÔNG NĂM
Đi vô phòng thằng Tòan tập cho yên tĩnh. Hôm nay ông sẽ luyện cho cháu cách rung cần đàn để điều tiết nốt nhạc theo ý mình.
Ông Năm và Thắng vô nhà, ông Ba và Tòan ở ngoài  vườn tiếp tục luyện võ.
20. NHÀ ÔNG BA NGHỆ – NGOẠI – NGÀY
Buổi chiều.
Trong khi ông Năm, ông Ba đi dạy võ thì bà Năm sang nhà chơi với bà Ba. 2 bà đi dạo, rồi ngồi ngoài vườn nói chuyện.
BÀ BA
  THIỆT TÌNH
Chị à! Em cũng muốn có đứa con cho vui cửa vui nhà mà vẫn chưa có. Lúc đầu thì bọn em nghĩ là tại ổng. Sau đó đi kiểm tra thì ra là  tại em. Em đã đi nhiều nơi điều trị mà chưa hiệu quả.
BÀ NĂM
Chị có biết 1 bà lang ở Đồng Nai, hiệu quả và uy tín lắm. Bả chỉ nhận tiền cọc, khi nào có con mới lấy hết tiền. Để chị liên hệ rồi đưa em lên kiểm tra nhé.
BÀ BA
Em cám  ơn chị. Ảnh cũng già rồi, có con sớm lúc nào hay lúc đó chị à.
BÀ NĂM
 AN ỦI
Em yên tâm, y học bây giờ tiến bộ lắm. Ở Sài Gòn có nhiều nơi chữa bệnh hiếm muộn. Chị sẽ đt cho thằng Hai nhà chị tìm hiểu thêm.
BÀ BA
  Tâm sự
 Anh ba muốn có con với em lắm. Đó là mong ước cuối cùng của ảnh. Trước đây ảnh cũng có 1 đứa con trai với 1 phụ nữ khác nhưng không có hôn thú. Thằng bé đã xuất cảnh theo mẹ sang Mỹ rồi.
BÀ NĂM
 ĐỘNG VIÊN
Cố gắng đi em, vợ chồng mà không có con thì buồn lắm. Chị sẽ giúp em. Có chuyện gì thì cứ nói với chị nghen. 2 ổng là đàn ông, tòan nói chuyện văn võ với thế sự. Nhưng chuyện gia đình thì không bằng chị em mình đâu.
BÀ BA
  MỜI
Chiều nay chị ở lại nấu cơm với em nha. Đợi 2 ổng về cùng ăn cho vui?
BÀ  NĂM
Cũng được, chị em mình đạp xe ra biển mua ít cá tươi về chiên cho các ông nhắm rượi và nấu canh chua ăn cơm em à.
BÀ BA
Dạ, chút nữa em đèo chị đi. Anh Ba nhà em cũng thích 2 món đó lắm.
21. NHÀ ÔNG ba – NGỌAI – ĐÊM
Chiều tối.
2 bà ở nhà nấu cơm, đt báo cho 2 ông về ăn. 2 ông già mải mê dạy võ, dạy đàn nên về trễ. 2 bà dọn cơm, rượu sẵn lên bộ bàn đá ngoài sân, đợi.
Nhập nhoạng tối ông Ba mới chở ông Năm về. Chạy xe vô sân, thấy chủ về con bergie bị xích kêu ông ổng. Ông Ba cất giọng oang oang.
ÔNG BA
Mình ơi! Cơm xong chưa? Tụ tôi đói quá rồi.
Bà Ba chạy ra
BÀ BA
Xong rồi. Em chào anh Năm. 2 anh rửa tay rồi ăn cơm. Chị Năm nấu ngon lắm đó.
ÔNG NĂM
Cả 2 bà mà nấu thì không nhà hàng nào sánh bằng. Bọn tôi được là khách xịn rồi, ha ha!
Mọi người cười vui vẻ, họ ngồi vô bàn ăn tối…
Ăn cơm xong, mọi người uống trà, ăn trái cây. Ông Năm đàn cho mọi người nghe bài “ Lý Qua Cầu”. ( đàn hết bài )
22. NHÀ THẮNG – NGOẠI - NGÀY
Thắng đang ngồi học đàn ở gốc cây ngoài vườn thì Tòan phóng xe chạy tới. Con vàng chạy ra đón Tòan, nó kêu ư ử, đuôi vẫy rối rít. Tòan chạy xe vô sân, nhìn thấy Thắng nên đi ra vườn.
TÒAN
Tao biết là mày đang ở nhà mà. Tối nay mấy giờ mày đi làm?
THẮNG
Lại đây ngồi cho mát. Tối 10h tao đi làm. Ban ngày rảnh, tao muốn đi làm thêm nhưng nhìn thấy mặt tao xấu quá nên không nơi nào nhận cả.
Toàn  ngồi xuống cái ghế nhựa, nhìn Thắng thông cảm.
TOÀN
Tại họ không có mắt nhìn người.
Thấy Thắng buồn, Tòan suy nghĩ chút rồi nói.
10h mày mới làm. Vậy thì còn nhiều thời gian, đi chơi nha mày?
THẮNG
Đi đâu?
TÒAN
Thì cứ đi với tao. Sang nhà tao ăn cơm rồi tối tao dẫn đi chơi.   
THẮNG
Nhưng mà đi đâu?
TÒAN
Có 1 quán karaoke mới mở, âm thanh xịn lắm. Nhưng đặc biệt là có mấy em trẻ, đẹp và phục vụ thì miễn chê.
THẮNG
Mày vô được chứ tao vô đó thì các em bỏ chạy hết. Nhìn tao bọn nó tưởng là ma quỷ hiện hình.
TÒAN
Phẩy tay.
Mày khỏi lo. Vô đó thì các em đã là tiểu yêu hết rồi. Mấy ông già vô mà tụi nó còn kêu là anh yêu huống chi tụi mình. Vô đó cứ nhiều tiền thì sẽ là vua.
THẮNG
Tao ngại lắm, tao đâu có tiền như mày.
TÒAN
Mày cứ thế. Đi với tao là tao bao hết. Bạn bè với nhau từ nhỏ mà sao mày cứ khách sáo hoài. Cứ đi với tao, mày chọn 2 em cũng được, chơi xả láng, tao chi hết.
THẮNG
Lắc đầu.
Đâu có được. Chơi cũng phải có luật chơi chứ. Mày bao ăn uống thì được, còn những khoản cá nhân thì của ai người đó chịu. Thôi, tao không vô đó đâu.
TÒAN
Cáu
Mày gàn bỏ mẹ. Thôi, không vô đó thì đi chỗ khác. Có 1 quán café rất thơ mộng, có mấy em bé miền Tây làm phục vụ, dễ thương lắm. Mày vô thay đồ rồi đi ăn cơm đã. Lẹ lên.
THẮNG
Thôi được, mày đợi tao chút.
Thắng đứng dậy, cầm cây đàn đi vô nhà. Lát sau trong bộ đồ mới đi ra. 2 đứa lên xe máy, phóng ra đường.
23. BÃI BIỂN VẮNG- NGOẠI – NGÀY
Thắng, Bảo và 2 thanh niên lạ ngồi dưới gốc cây ven biển nói chuyện.
BẢO
Nhìn quanh thấy xung quanh vắng vẻ.
Bây giờ anh Hải và Thắng có thể giao đấu. Nhưng phải hết sức hữu nghị, tránh gây tổn thương cho nhau nhé. Thời gian thi đấu là 10 phút. 2 chúng tôi sẽ làm trọng tài. Khi chúng tôi kêu dừng thì trận đấu phải dừng ngay. Hết 10 phút nếu chưa phân thắng bại thì trọng tài sẽ phân sử. Các bạn đồng ý không?
HẢI – THẮNG
Đồng ý.
BẢO
OK. Các bạn ra giao đấu được rồi.
Hải và Thắng đứng dậy, bước ra bãi cát, bắt tay nhau. Sau đó cả 2 lùi lại, thủ thế. Bảo và anh thanh niên lạ đứng 2 bên làm trọng tài.
Hải tấn công trước, Thắng đón đỡ. Sau 2 phút Hải đã bị Thắng quật ngã. Thắng tới đỡ Hải đứng dậy rồi 2 người đấu tiếp. 2 phút sau Hải lại bị Thắng đá trúng vai. Hải lùi lại, xua tay.
HẢI
Tôi thua rồi. Trình độ của Thắng quá cao, tôi không phải là đối thủ.
Thắng đi tới, 2 người bắt tay nhau hữu nghị.
THẮNG
Anh nhường em quá.
HẢI
Anh không ngờ Thắng lại giỏi như thế. Anh rất vui được làm quen với em.



                                       HẾT TẬP 12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét