Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Kịch bản HIỆP SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG Tập 25


 Tác giả kịch bản: Phạm Văn Hải


1.      BỜ BIỂN – NGOẠI – NGÀY
DV: THẮNG, LÊ HÙNG
BUỒI CHIỀU. Thắng ngồi ở gốc cây nhìn ra biển. 1 ngư dân già mặc bộ quần áo cũ, đội nón lá đi tới. Thắng mừng rỡ.
THẮNG
Đứng dậy
-         Anh Hùng, nhìn anh như 1 lão ngư dân chính hiệu.
LÊ HÙNG
  CƯỜI
-         Lúc này phải cảnh giác cao em à. Con ác thú bị thương sẽ sung máu, cắn xé lung tung đó. Khỏi bắt tay. Em ngồi xuống đi.
2 anh em ngồi xuống, nhìn ra biển nói chuyện như những người dân chài.
THẮNG
-         Tình hình có gì mới không anh?
LÊ HÙNG
-         Cả tên Đức và tên Long đều khai báo quanh co. Chúng nhận tội là mọi việc do chúng tự tổ chức và điều hành. Chúng phủ nhận có quan hệ làm ăn với tên Thanh sói.
THẮNG
-         Chúng khai láo. Em khẳng định là chúng nó cùng hội với thằng Thanh Sói.
LÊ HÙNG
 GẬT ĐẦU
-         Tuy nhiên qua lời khai của chúng và những thông tin do trinh sát nắm được thì có thể kết luận: Tất cả bọn chúng đều nằm trong 1 tổ chức dưới sự điều khiển của tên Trùm ở Sài Gòn. Đã có manh mối để xác định tên Trùm rồi.
THẮNG
 Không nhìn Hùng
-         Theo anh bọn phục kích đánh em là bọn nào?
LÊ HÙNG
-         Anh đã suy xét rồi. Không phải tên Trùm mà là tên Thanh sói thôi. Vì muốn trả thù em thì tên Trùm phải dùng cao thủ, thậm chí là sát thủ. Còn bọn phục kích em thì bản lãnh bình thường.
THẮNG
-         Em cũng nghĩ thế. Nếu không bị bất ngờ và đêm tối thì em đã hạ chúng rồi.
LÊ HÙNG
Mắt vẫn nhìn ra biển
-         Bọn anh đang kết hợp với hình sự tp. HCM điều tra tổ chức của tên Trùm. Cho đến lúc này hắn vẫn chưa xuất hiện, nhưng không lâu nữa chân dung của hắn sẽ được xáx định thôi.
THẮNG
-         Tên này hành tung bí hiểm quá anh ha? Chắc chắn hắn là 1 cao thủ rồi.
LÊ HÙNG
-         Theo thông tin trinh sát thu được từ giới giang hồ thì rất có thể tên Trùm chính là “ Bảy Chột”- 1 tướng cướp lừng danh bao lâu nay mà chưa hề bị bắt. Hắn rất quỷ quyệt, bản lãnh cao cường, ít khi xuất hiện. Chỉ có mấy tên đàn em thân tín mới biết mặt hắn thôi.
THẮNG
-         Chà, hắn lợi hại đến thế sao?
LÊ HÙNG
-         Đúng vậy. Cho nên em phải hết sức cảnh giác và đề phòng. Bọn anh đã có phương án bảo vệ cho em. Em yên tâm.
THẮNG
 Mặt đanh lại, mắt tóe lửa
-         Cám ơn các anh. Em không sợ đâu, nếu có dịp em sẵn sàng đối phó với tên Trùm coi hắn giỏi tới cỡ nào.
LÊ HÙNG
-         Võ thuật của em rất cao, nhưng khi lâm trận bọn tội phạm lại sử dụng vũ khí và thủ đoạn. Em nhớ là chỉ dùng sức khi thật cần thiết, chúng ta có sức mạnh là luật pháp và tổ chức.
THẮNG
CÚI ĐẦU
-         Dạ, em hiểu rồi.
LÊ HÙNG
-         Anh đi nhé. Em vẫn làm việc bình thường, không cho bất cứ ai biết em có liên hệ với công an.
Lê Hùng đứng dậy, Thắng vẫn ngồi. Có mấy người khách tới gần, Hùng quay đi. Thắng chào to.
THẮNG
-         Cháu chào chú ạ.

2. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI - NGÀY
DV: GĐ, ÔNG THÀNH
PHÒNG GIÁM ĐỐC. Ông Danh và ông Thành ngồi nhâm nhi trà nói chuyện, bàn công việc.
GIÁM ĐỐC
-         Tình hình kinh tế chính trị trên thế giới và ở Việt Nam có nhiều khó khăn quá. Công việc của anh có tốt không?
ÔNG THÀNH
-         Cũng bị ảnh hưởng nhiều, doanh số sụt giảm tới 40%. Cũng may mà tôi có quỹ dự phòng rủi ro. Còn anh?
GIÁM ĐỐC
-         Công ty của tôi bị ảnh hưởng ít hơn, doanh thu giảm khoảng 20%, nhưng vẫn có lãi.
ÔNG THÀNH
-         Thế là tốt rồi.
GIÁM ĐỐC
-         À, bé Mai sao rồi? Nó có vẻ mê thằng Thắng.
ÔNG THÀNH
-         Cháu đi học trên Sài Gòn, cuối tuần về nhà nghỉ. Tụi nó cũng chưa có biểu hiện tình cảm rõ ràng. Bọn nó còn trẻ con mà.
GIÁM ĐỐC
  NHÌN Ô. THÀNH CƯỜI
-         Cha mẹ nào cũng thấy con mình còn nhỏ. Chứ tôi thấy tụi nó trưởng thành rồi đó. Thằng Thắng rất tiến bộ, ra dáng người lớn rồi.
ÔNG THÀNH
Nâng ly trà uống
-         Anh tính khi nào thì cho thằng Thắng đi học tại chức?
GIÁM ĐỐC
 ĐĂM CHIÊU
-         Nói thật, Thắng làm việc rất tốt. Nó mà đi học là tôi tạm mất 1 cánh tay đắc lực nên tôi phải tìm được người tạm thay nó đã. Anh trưởng phòng dạo này cứ ốm đau suốt.
ÔNG THÀNH
-         Anh cứ chủ động sắp xếp, nó là người của anh mà. Tôi vẫn đang nghiên cứu, tìm cách phục hồi dung mạo cho nó, kẹt 1 nỗi là chi phí cao quá mà công việc lại đang gặp nhiều khó khăn. Nhưng nhất định tôi sẽ phục hồi dung mạo cho nó.
GIÁM ĐỐC
-         Tôi hiểu anh. Tôi sẽ hỗ trợ anh theo khả năng của tôi. Thắng xứng đáng được nhận điều đó. Tội nghiệp, nó lại bị bọn xấu trả thù, cũng may chỉ bị thương nhẹ.
ÔNG THÀNH
-         Nhận được tin tôi cũng rất lo cho nó. Chiều nay tôi sẽ ghé nhà Thắng chơi. Anh rảnh không? Sang đó chơi rồi ghé quán thằng Tòan ăn tối coi nó làm ăn ra sao.
GIÁM ĐỐC
-         Anh đi trước, tôi giải quyết công việc rồi sang sau. Để tôi đt cho thằng Tòan chuẩn bị trước và mời 2 ông già cao nhân ăn tối luôn.
ÔNG THÀNH
-         Ok, hay lắm. Tôi cũng nghe danh 2 ông đã lâu mà chưa được gặp.

3. NHÀ TÒAN – NỘI - ĐÊM
DV: BA TOÀN, ÔNG SÁU
Ba Tòan và ông Sáu ngồi chơi ở phòng khách. Ông Sáu có vẻ vui và phấn chấn.
BA TÒAN
-         Nếu mệt anh vô phòng tôi ngủ trước đi. 4h sáng mai ta dậy rồi ra tàu.
ÔNG SÁU
-         Ồ không, tôi chưa muốn ngủ. Nói thiệt với anh là tôi nôn nao quá, cứ như là chuẩn bị đi xa vậy. Gần 20 năm rồi giờ tôi mới lại ra khơi. Tôi vui lắm anh ơi.
BA TÒAN
 THÔNG CẢM
-         Tôi hiểu tâm trạng của anh. Anh em mình làm mấy ly rượu thuốc rồi cũng phải nghỉ sớm anh à.
ÔNG SÁU
-         Được, được. Cái khoản rượu thuốc của anh thì ngon nhất làng rồi. Ngày mai ra khơi anh phải để tôi cầm lái đó nghen.
BA TÒAN
  ĐI LẤY RƯỢU
-         Được mà. Anh từng là tay lái cứng nhất làng mà.
Ông Sáu cười sướng.

4.  NHÀ THẮNG – NGOẠI - NGÀY
DV: THẮNG, BÀ THẮM
CHIỀU MÁT. Hai má con Thắng lúi húi làm vườn. Con vàng chạy lăng săng, thỉnh thoảng sủa gâu gâu. Bà Thắm đứng dậy, vươn vai vẻ mỏi lưng.
BÀ THẮM
-         Cái nhà này rồi đến bỏ không quá. Đi hết rồi, chỉ có tôi là kẻ coi nhà thôi.
THẮNG
 Dừng tay, đứng lên
-         Thì nhà mình nghèo nên mọi người phải đi làm ăn. Má cứ ở nhà nghỉ ngơi, chữa bệnh. Giờ con dư sức nuôi má mà.
BÀ THẮM
 Chép miệng
-         Má đâu có sợ đói, má chỉ buồn thôi. Ổng nhớ biển nên lại ra khơi. Bay thì đi suốt ngày, chỉ mỗi con vàng với má ở nhà.
THẮNG
-         Mấy bữa tới con phải trực ban ở công ty nên ít về nhà đó má.
BÀ THẮM
-         Lại thế nữa sao? Thế thì chỉ còn mụ già này ở nhà thôi. Hay là bay lấy vợ đi, rồi sanh con cho má chăm cháu nha.
THẮNG
 CƯỜI
-         Hì hì! Con còn con nít thì vợ con gì. Để con hỏi anh hai coi sao, ảnh đã có bồ rồi, má nói anh cưới đại đi.
BÀ THẮM
-         Cái thằng ôn đó thì có trời mới nói được nó.
THẮNG
-         Hay là con kêu chị ba đưa cháu về chơi với má nghen?
BÀ THẮM
-         Ờ, phải đó. Nhưng…nhưng chồng nó đi công trường, nó phải ở nhà coi nhà rồi.
THẮNG
-         À, để con chở má lên nhà chị Ba chơi. Thế là hợp lý nhất.
BÀ THẮM
NGẦN NGỪ
-         Nhưng…nhưng má đi thì ai nấu cơm cho bay ăn?
THẮNG
-         Má lo gì chuyện đó. Con ăn ở công ty, về thì sang nhà hàng ăn với thằng Tòan.
BÀ THẮM
-         Cũng được. Sáng mai bay chở má đi nha, má nhớ thằng Cún quá.
Bà chép miệng
-          Tôi nói rồi mà. Cái nhà này sẽ bỏ không mà.
THẮNG
Động viên má.
-         Thì tụi con lớn rồi, cũng phải đi ra ngoài xã hội chứ. Sau này ba má chỉ ở nhà nghỉ ngơi và chơi với các cháu thôi.
BÀ THẮM
-         Cả 2 thằng con trai đều chưa cưới vợ thì bao giờ má mới có cháu nội mà chơi?
-          Bay cũng kỳ thiệt. Con nhỏ Mai Mai vừa đẹp người, đẹp nết thế mà  bay cứ tránh mặt nó chứ.
Nghe nói đến Mai Mai thì Thắng lại ngẩn người ra, bối rối, rồi anh lại đưa tay trái sờ sẹo má. Mặt anh cau có, đau khổ.
THẮNG
-         Con đã nói rồi. Con không hợp với Mai Mai.
Bà Thắm nhìn con, khẽ lắc đầu, thở dài thương sót. Lát sau bà chuyển giọng vui vui nói.
BÀ THẮM
-         Má đi vắng thì không có ai nhận và chăm sóc hoa hồng cho bay rồi.
-         Sao lại có người nhiệt tình thế chứ? Bay đã biết ai là người gửi điện hoa chưa?
THẮNG
Tươi tỉnh hơn.
-          Chưa má.
Suy nghĩ rồi trả lời má.

-          Có thể là bọn thằng Tòan bày trò cho con vui đó. Nó là thằng vua quậy mà.

5.  CAFÉ BÀ RỊA – NỘI - NGÀY
DV: THANH SÓI, ĐÀN EM
QUÁN CAFÉ SÂN VƯỜN. Vắng khách, ở 1 bàn dưới gốc cây tên Thanh và 1 đàn em ngồi hút thuốc, uống café.
ĐÀN EM
-         Đại ca, em đã moi được thông tin rồi. Cho tới lúc này thì cả thằng Đức và thằng Long đều chưa khai ra anh.
-          Mà nếu chúng có khai thì bọn cớm cũng không có bằng chứng để bắt anh. Anh khôn thật.
THANH SÓI
  Cười khoái trá
-         Tao học theo ông Trùm đó. Nhún nhường 1 chút để ngồi nhìn chúng nó làm mà mình vẫn có tiền. Còn chúng nó phải lo làm và đối phó với tụi cớm, kha kha kha !
ĐÀN EM
Uống café
-         Nhưng tình hình lúc này căng quá. Sau vụ thằng Thắng bị phục kích tụi nó phản ứng ghê quá. Cứ nằm im thế này thì tụi mình lấy gì mà ăn?
THANH SÓI
 Rít thuốc lá
-         Thì tạm nằm im chờ thời. Ông Trùm đã liên hệ với tao rồi, mấy bữa nữa tao sẽ lên Sài Gòn gặp ổng. Tình hình dưới này ổng nắm rõ hết, ổng khen tao quá trời.
ĐÀN EM
-         Đại ca oách quá ha, được gặp ông Trùm thì anh lên số rồi. Ngay cả thằng Đức, thằng Long đều chưa được gặp ổng.
THANH SÓI
-         2 thằng đó chỉ là dân võ biền đáng kể chi, còn tao là người có đầu óc. Tao đã có cách trị thằng Thắng rồi.
ĐÀN EM
-         Cách gì hả đại ca?
THANH  SÓI
 LÊN MẶT
-         Phải dùng đầu óc chứ không dùng sức. Võ nghệ của hắn cao như thế, nếu dùng sức thì coi như tự tìm đến cái chết. Tao sẽ cho hắn biết thế nào là “ gậy ông lại đập lưng ông” kha kha kha !
ĐÀN EM
-         Anh nói cho em biết đi, em sẽ thực hiện việc này cho anh.
THANH SÓI
-         Được tao sẽ giao việc này cho mày, mày nghe đây.
2 đứa ngồi gần lại, tên Thanh nói nhỏ, tay múa may 1 hồi. Tên đàn em vừa nghe vừa gật đầu đắc ý. Cuối cùng cả 2 đứa cười khoái trá: Kha kha kha !!!

6. CỬA HÀNG NỘI THẤT – NỘI/ NGOẠI - NGÀY
DV: ÚT LÀNH, ÔNG LÂM, NỮ NV
* NỘI.
Buổi sáng. Út lành và 1 cô gái bán hàng đang sắp xếp, thu dọn cửa hàng. Thỉnh thoảng lại có người vô hỏi mua hàng, 2 cô gái vui vẻ dẫn khách đi coi, giới thiệu hàng cho khách.
* NGOẠI.
 Lát sau 1 chiếc xe du lịch từ từ chạy đến, dừng lại. Cửa mở, ông chủ cửa hàng xuống xe, đi vô cửa hàng.
* NỘI.
Ông đi tới chiếc bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống quan sát 2 cô nhân viên đang làm việc. Út Lành bỗng nhìn thấy ông liền chạy lại chào.
ÚT LÀNH
-         Cháu chào chú, chú mới tới ạ?
ÔNG CHỦ
-         Chào út Lành. Đang có khách, út đi làm việc tiếp đi, Xong việc thì lại đây gặp tôi nhé.
ÚT LÀNH
-         Vâng ạ.
Nói xong út đi tới gặp khách bán hàng tiếp. Lát sau người khách không mua hàng nên ra về, út Lành đi tới gặp ông chủ.
ÚT LÀNH
-         Chú gặp cháu có việc chi không ạ?
ÔNG CHỦ
 CƯỜI VUI
-         Trước hết út lấy cho tôi ly nước đã, khát quá trời nè.
ÚT LÀNH
Nhanh nhẹn
-         Có ngay ạ.
Cô chạy đi lấy nước rồi mang đến cho ông chủ 1 ly nước lọc.
-         Cháu mời chú uống nước ạ.
ÔNG CHỦ
Uống nước
-         Cám ơn út. Thế nào, út đã quen việc chưa?
ÚT LÀNH
-         Dạ, cháu quen rồi ạ.
ÔNG CHỦ
-         Có thích làm việc ở đây không?
ÚT LÀNH
-         Có ạ.
ÔNG CHỦ
NHÌN ÚT CHĂM CHÚ
-         Tốt lắm, út dễ thương lắm.
ÚT LÀNH
 ĐỎ MẶT, MẮC CỠ
-         Dạ, cháu…cháu…
ÔNG CHỦ
-         Bây giờ út làm việc bình thường. 11h tôi quay lại đón út đi làm việc với tôi nhé.
ÚT LÀNH
-         Dạ, nhưng đi đâu hả chú?
ÔNG CHỦ
 NHÌN ÚT CƯỜI
-         Đi tiếp khách hàng, rồi đi nhà hàng ăn trưa. Nhớ rửa mặt và chỉnh chu quần áo cho sạch sẽ nhé. Đúng 11h tôi quay lại, tôi sẽ báo cho quản lý biết.
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài, út Lành nhìn theo, tần ngần, khó hiểu.

7. NHÀ THẮNG –NGOẠI – NGÀY
DV: nvbđ
Anh nhân viên bưu điện chạy xe tới cổng thì dừng xe, tắt máy. Con vàng chạy ra sủa gâu gâu rồi nhận ra người quen nên không sủa nữa. Thấy cửa đóng, Anh nhân viên gọi to.
NVBĐ
-         Có ai ở nhà không? Bác Sáu ơi! Út Lành ơi?
Không thấy ai trả lời, anh nhân viên lại kêu to.
-         Có ai ở nhà không? Anh Thắng ơi!
Vẫn không có tiếng trả lời. Anh nhân viên lẩm bẩm.
-         Cả nhà đi vắng hết rồi.
Nói xong anh cẩn thận lấy bông hồng nhung cài lên cách cửa cổng cẩn thận rồi mới lên xe nổ máy chạy đi.

8. CÔNG TY DU LỊCH – NỘI – NGÀY
DV: THẮNG, BẢO
Phòng bảo vệ.
 Thắng và Bảo ngồi uống nước, nói chuyện.
BẢO
-         Công việc của em dạo này nhiều quá, nếu cần gì thì cứ nói, anh sẵn sàng hỗ trợ.
THẮNG
-         Thì công việc bên anh cũng nhiều lắm mà, có mấy khi anh được rảnh đâu.
BẢO
-         Bác trưởng phòng dạo này bệnh suốt, bác ấy đang tính xin nghỉ việc đó.
THẮNG
-         Bác ấy mà nghỉ việc thì anh em mình gay rồi. Khó có ai giỏi chuyên môn bằng bác ấy.
BẢO
-         Thì em lên làm thay. Anh thấy em có đủ khả năng mà.
THẮNG
-         Em sao mà làm được, chỉ làm phó mà em đã thấy khó khăn rồi.
BẢO
-         Mấy anh em mình đều do 1 tay bác ấy tuyển chọn và dạy bảo. Anh coi bác ấy như ba mình vậy. Hay là anh em mình quyên góp rồi đề xuất lên giám đốc giúp đỡ bác ấy ít tiền chữa bệnh. Anh sẽ năn nỉ bác ở lại làm việc tiếp, bác chỉ làm điều hành thôi, mọi công việc anh em mình chia nhau làm hết.
THẮNG
-         Ồ, anh nói chí lý. Có thế mà em không nghĩ ra. Em sẽ đề xuất lên giám đốc ngay.
Có chuông đt, Thắng bốc ống nghe.
THẮNG
-         Alo, tôi, Thắng nghe nè.
TIẾNG OFF
-         Thắng hả? Lễ tân đây. Giám đốc kêu Thắng lên phòng đó.
THẮNG
-         Ok, tôi lên liền.
Với Bảo
-         Em lên gặp giám đốc, anh cứ ngồi đây chờ em nhé.
Bảo gật đầu. Thắng đi ra khỏi phòng.

9. PHÒNG GIÁM ĐỐC- NỘI - NGÀY
DV: GĐ, THẮNG
Tới phòng giám đốc, Thắng gõ cửa, Từ bên trong tiếng giám đốc vọng ra.
-         Mời vào.
Thắng đi vào trong phòng. Giám đốc đang ngồi uống trà và đọc báo trên internet.
THẮNG
-         Cháu chào chú.
GIÁM ĐỐC
-         Vào đây Thắng, ngồi xuống đây.
Thắng ngồi xuống ghế đối diện với giám đốc.
THẮNG
-         Chú gọi cháu có việc gì ạ?
GIÁM ĐỐC
  RÓT NƯỚC
-         Sức khỏe của trưởng phòng thế nào?
THẮNG
-         Dạ, bác ấy bị viêm, xuất huyết dạ dày, phải điều trị lâu ngày mới khỏi được ạ.
GIÁM ĐỐC
-         Anh ấy có đt cho chú xin nghỉ việc, nhưng chú chưa đồng ý. Chú muốn anh ấy nghỉ chữa bệnh ít ngày rồi đi làm lại.
THẮNG
-         Cháu và anh Bảo cũng muốn như thế ạ.
GIÁM ĐỐC
-         Chú đã báo kế tóan xuất ra 2 triệu đồng, chút nữa cháu sang lấy rồi mua quà đi thăm trưởng phòng nhé.
THẮNG
-         Chú chu đáo quá. Cháu và anh Bảo cũng đang gom tiền đi thăm bác ấy.
GIÁM ĐỐC
Cười vui
-         Những người đồng chí hướng thường dễ gặp nhau mà.
THẮNG
-         Vậy cháu đi ngay ạ.
GIÁM ĐỐC
-         Khoan đã, còn 1 việc nữa. Chú đã quyết định cho cháu đi học đại học tại chức khoa QTKD ngành du lịch tại trường đại học Bà Rịa- Vũng Tàu. Thời gian còn 1 tháng nữa. Mọi chi phí công ty sẽ thanh tóan.
THẮNG
 VUI MỪNG
-         Ôi, cháu cám ơn chú.
GIÁM ĐỐC
-         Hy vọng trưởng phòng của cháu sẽ nhanh khỏe để đi làm trước khi cháu đi học.
THẮNG
-         Bọn cháu sẽ động viên bác ấy. Không có bác ấy công việc bọn cháu cũng khó khăn lắm chú ạ.
GIÁM ĐỐC
-         Thôi, cháu sang phòng kế tóan lấy tiền nhé.
THẮNG
  ĐỨNG DẬY
-         Chào chú, cháu đi ngay ạ.

10. BỜ BIỂN VŨNG TÀU – NGOẠI – ĐÊM
DV: TUYỀN, LINH NGỌC, QC
Tuyền và Ngọc dắt tay nhau đi dạo trên bờ biển. Trời mát, gió nhẹ, biển rì rào sóng vỗ.
LINH NGỌC
-         Lâu rồi tôi không về nhà, cũng ít đt liên lạc, không biết anh Thắng và Tòan làm ăn ra sao.
TUYỀN
-         Bà biếng quá, tôi mới về nhà chủ nhật tuần trước nè. Các ổng vẫn khỏe, làm ăn cũng tốt lắm.
LINH NGỌC
-         Anh Thắng có bồ chưa? Còn ông Tòan thì khỏi phải nói.
TUYỀN
-         Ảnh vẫn chưa yêu ai, mặc dù có nhiều người quan tâm đến ảnh.
LINH NGỌC
-         Ảnh kỳ thiệt, đàn ông xấu 1 tí thì có sao. Sao lại cứ tự làm khổ mình như thế.
TUYỀN
-         Tôi biết ảnh thương Mai Mai, nhưng vì mặc cảm nên ảnh không bộc lộ tình cảm của mình.
2 cô im lặng, đi tới cái ghế đá còn trống thì ngồi xuống.
LINH NGỌC
-         Bà và anh Ban quan hệ vẫn tốt chứ?
TUYỀN
 MẮC CỠ
-         Bọn tôi vẫn bình thường.
LINH NGỌC
-         Tôi thấy 2 người hợp nhau đó, tiến tới đi là vừa. Ra trường, kiếm việc làm xong thì tổ chức đám cưới. Ôi cuộc sống tươi đẹp.
TUYỀN
-         Anh Ban cũng đã đề nghị với tôi như thế.
LINH NGỌC
-         Lý tưởng quá còn gì.
TUYỀN
-         Còn bà thì sao? Bà với Nam Giang sao rồi?
LINH NGỌC
-         Chuyện của bọn tôi phức tạp lắm, chưa đâu vào đâu cả. Tôi thấy đàn ông bây giờ càng thành đạt càng hư và đa tình.
TUYỀN
-         Có chuyện đó sao?
LINH NGỌC
-         Có thể lắm. À, bà có thường gặp út Lành không?
TUYỀN
-         Vẫn thường gặp, con nhỏ lớn nhanh thật, ra dáng gái thành phố rồi.
LINH NGỌC
-         Cũng may cho nó, ông chủ nó thương nó lắm. Anh ta cứ nịnh tôi làm mai nó cho ảnh. Ảnh bị góa vợ, 40 tuổi rồi, có 1 đứa con trai 10 tuổi. Bà thấy sao?
TUYỀN
-         Tôi… tôi thấy út Lành cỏn trẻ con lắm, còn ổng đã 40 tuổi, liệu có hợp không?
LINH NGỌC
-         40 tuổi đâu đã già, người ta có sự nghiệp ổn định, lại thương nó thật lòng. Tôi chưa có ý kiến, để coi ý con út sao đã.
TUYỀN
-         Cũng nên để từ từ đã, nếu sảy ra chuyện không hay thì sẽ khó ăn nói với anh Thắng.
LINH NGỌC
-         Ok, để ít lâu nữa coi con út thế nào. Vô café uống nước nhé. Tôi khát rồi.
TUYỀN
  ĐỒNG Ý
-         Ok, đi thôi.

11. VƯỜN CÂY – NGOẠI -  NGÀY
DV: THANH SÓI, ĐÀN EM
Thanh sói và tên đàn em ngồi hút thuốc dưới 1 gốc cây. Chúng lơ đãng nhìn xung quanh.
ĐÀN EM
-         Bữa anh lên sài Gòn có gặp ông Trùm không?
THANH SÓI
-         Không gặp, ổng đi vắng, chỉ cho 1 đặc phái viên đến gặp tao thôi.
ĐÀN EM
-         Gặp để làm gì hả đại ca?
THANH SÓI
-         Ổng muốn biết toàn bộ thông tin về vùng ta và về thằng Thắng. Có thế thôi.
ĐÀN EM
-         Chuyện đó dễ ợt, đến đứa con nít cũng biết nữa là.
THANH SÓI
-         Thì tao nói ngay, gã đặc phái viên còn cẩn thận lấy máy ghi âm ghi lại lời của tao.
ĐÀN EM
-         Có thế thôi mà cũng kêu đại ca lên tận Sài Gòn?
THANH SÓI
-         Ờ, lại còn nói bọn ta phải ám binh bất động nữa.
ĐÀN EM
-         Ám binh bất động, cứ ám binh bất động thì cạp đất mà ăn à.
THANH SÓI
-         Thì phải chịu thôi. Bây giờ mà động thì bị tụi cớm tôm liền.
Có chuông đt, tên Thanh vội vàng bốc máy.
THANH SÓI
-         Alo. Tôi, Thanh nghe nè.
TIẾNG OFF
  HÁCH DỊCH
-         Anh Ba đây, nghe rõ không?
THANH SÓI
  GIẬT MÌNH
-         Chào…chào anh Ba. Em nghe đây ạ.
TIẾNG OFF
-         Mày biết rõ sư phụ của thằng Thắng không? Nói nghe coi.
THANH SÓI
-         Dạ, lão ta là Ba Nghệ, đã gần 70 tuổi. Dạ, trước đây lão cũng là dân giang hồ khét tiếng ở Sài Gòn. Lão chỉ quanh quẩn ở nhà, không giao du với ai ngoài người trong xóm. Dạ, dạ…võ công của lão cao lắm dạ…dạ…
TIẾNG OFF
-         Dạ cái con khỉ. Biết gì nữa thì nói hết đi.
THANH SÓI
-         Lão…lão có vợ,… ở với vợ, còn con cái thì… em không biết ạ.
TIẾNG OFF
  RA LỆNH
-         Mày phải tìm hiểu thông tin chính xác về lão già đó, 2 ngày sau tao sẽ gọi lại. Rõ chưa?
Không đợi Thanh trả lời đt đã cúp ngang. Thanh im lặng, vẻ suy nghĩ.
ĐÀN EM
-         Có việc gì hả đại ca? Có phải ông Trùm không?
THANH SÓI
-         Lão đặc phái viên. Lão bắt tao phải cung cấp thông tin về Ba Nghệ- sư phụ của thằng Thắng.
ĐÀN EM
-         Chuyện đó thì dễ ợt à, Anh đi xuống làng Chài 1 chuyến là biết ngay mà.
THANH SÓI
-         Anh đi? Tại sao là tao mà không phải là mày? Mày xuống ngay làng Chài đi. Lấy toàn bộ thông tin về lão già Ba Nghệ. Mai báo cho tao biết, rõ chưa?
ĐÀN EM
 LẦU BẦU
-         Sao việc gì cũng là em? Sao đại ca không cử đứa khác đi. Em còn lo vụ thằng Thắng mà.
THANH SÓI
-         Mày phải đi, 1 công đôi việc. Lúc này tao chỉ tin tưởng mày thôi.
ĐÀN EM
-         Rõ, đại ca. Chuyện nhỏ thôi mà.

12. NHÀ TOÀN – NGOẠI – NGÀY
DV: TÒAN, THẮNG, 2 ÔNG GIÀ
BUỔI CHIỀU. Cả nhóm TỨ HỮU đang ngồi ở bộ bàn đá ngoài góc vườn. Mọi người uống nước, nói chuyện rôm rả. Ông Năm bỗng đứng dậy, dáng vẻ nghiêm túc.
ÔNG NĂM
-         Xin phép anh Ba và 2 cháu, tôi có mấy lời nói với mọi người về hoạt động của nhóm ta: Nhóm ta gần đây ít khi tập chung đông đủ, lý do là mọi người đều bận công việc. Chỉ có tôi là rảnh thôi, hà hà.  Nhưng đây là chuyện đáng mừng. Chúc mừng anh Ba sắp có con trai. Chúc mừng Toàn đã mở nhà hàng thành công. Chúc mừng Thắng đã tiến bộ nhiều trong công việc và cuộc sống, đã có quyết định đi học đại học tại chức. Còn tôi cũng có việc làm thêm và có thêm nhiều người tới nghe đàn bầu.
Ông hài hước.
-          Sao không ai vỗ tay thế?
CẢ NHÓM
-         Hoan hô, hoan hô !
-          Khà khà khà
-          ka ka ka !
ÔNG BA
Đứng dậy
-         Anh Năm đã nói thế thì tôi cũng góp mấy lời. Tôi đã gần 70 tuổi mà vợ có bầu con trai thì là đại phúc rồi, tôi không mong gì hơn thế nữa. Việc này tôi xin cám ơn sự giúp đỡ của anh chị Năm và sự quan tâm của 2 cháu. Chúc mừng 2 cháu đã trưởng thành.
CẢ NHÓM
  VỖ TAY
-         Cám ơn ông Ba !
-         Chúc mừng !
ÔNG NĂM
 VỚI TÒAN- THẮNG
-         2 cháu phát biểu ý kiến đi.
Thắng đưa tay gãi đầu nhìn Toàn, Toàn ngập ngừng đứng dậy.
TOÀN
-         Thưa 2 ông! Dạ, thưa 2 thày! Trước hết tụi con xin cảm ơn 2 thày đã dày công dạy dỗ tụi con. Tụi con được như ngày hôm nay đều là do công sức dạy bảo của 2 thày, tụi con xin hứa là sẽ không làm hổ danh của 2 thày. Xin hết ạ.
CẢ NHÓM
VỖ TAY
-         Hoan hô!
-          Chúc mừng 2 cháu!
ÔNG NĂM
-         Việc tổng kết hoạt động của nhóm đã xong. Bây giờ chúng ta đề xuất và giải quyết các vẫn đề hiện tại nhé.
ÔNG BA
-         Vấn đề duy nhất của nhóm ta là của Thắng thôi. Thời gian qua Thắng đã góp công bắt nhiều băng nhóm tội phạm nguy hiểm, chắc chắn tụi nó sẽ tìm cách trả thù. Tôi tin chắc tụi nó sẽ không dám đánh đối diện, tụi nó chỉ dùng thủ đoạn lén lút ám hại thôi, như lần chúng phục kích Thắng trong đêm đó. Vậy Thắng phải hết sức cảnh giác, đề phòng.
ÔNG NĂM
-         Hay là ta báo lên chính quyền, nhờ chính quyền có biện pháp bảo vệ.
THẮNG
-         Thưa 2 ông! Cháu đã có biện pháp đề phòng và đối phó với chúng. Cháu sẽ không sao đâu ạ.
TOÀN
-         Vùng ta bây giờ chỉ có bọn thằng Thanh sói là có uy thế trong xã hội đen và có ân oán với tụi cháu. Chắc chắn việc phục kích Thắng trong đêm là do bọn thằng Thanh làm. Mà sao công an không điều tra để bắt tụi nó kà?
ÔNG BA
-         Tòan nói đúng đó. Nếu là bọn tội phạm có tổ chức thì chúng không hành động như thế. Từ nay không chỉ có Thắng mà cả Toàn cũng phải đề phòng. Tất cả chúng ta đều phải cảnh giác cao hơn.
ÔNG NĂM
-         Hừ, cái bọn lưu manh đó sao công an không bắt hết đi cho người dân được nhờ.
ÔNG BA
-         Thôi, tạm dừng bàn luận. Bây giờ chúng ta phải ôn luyện văn võ nhé.
ÔNG NĂM
Chọc ông Ba
-         Hà hà hà ! Tôi biết thế nào anh cũng ngứa ngáy chân tay mà. Bữa nay tôi nhường cả 2 thằng nhỏ cho anh đó.
ÔNG BA
 TRẢ MIẾNG
-         Chứ không phải là anh đã hết bài để dạy tụi nó rồi sao?
ÔNG NẮM
  GƯỜM GƯỜM NHÌN Ô. BA
-         Hừ, kiến thức văn và đàn của tôi mênh mông như sóng biển, sao mà hết được. Anh không thấy là tối nào tôi cũng đàn ở quán thằng Toàn đó sao? Chứ không như anh là tối ngày ở nhà ru rú với bà vợ trẻ.
ÔNG BA
-         Sao cái mỏ của ông càng già lại càng nhọn nũa kìa.
Thắng và Toàn nghe 2 ông già cãi nhau, nhìn nhau cố nhịn cười. Tòan phải nhảy vào can ngăn.
TÒAN
-         2 ông ơi! Trễ rồi nè. Bữa nay ông Ba dạy cho cháu 1 tuyệt chiêu nha?
Nói đến võ thì ông Ba phấn chấn liền, ông không thèm chấp với ông Năm nữa. Ông nói với 2 đứa.
ÔNG BA
-         2 đứa ra đây, Ông sẽ dạy cho tụi bay 1 tuyệt chiêu dùng tay không chống vũ khí. Nào đi ra đây với ông.
Nói xong ông đi ra chỗ trống, săn tay áo, khởi động gân cốt.
Ông Năm ngồi xuống ghế nhìn mấy thầy trò luyện võ, miệng lẩm bẩm.
ÔNG NĂM
-         Già rồi mà sao ổng còn mạnh và nhanh dữ vậy kà? Mình thiệt không bằng ổng.

13. CAFÉ SÀI GÒN - NỘI – NGÀY
DV: MM, KIÊN, QC
Kiên và Mai Mai ngồi uống café. Kiên có vẻ không vui, còn Mai Mai thì có vẻ suy tư.
KIÊN
-         Anh thấy gần đây em khác trước, ít nói, ít cười hơn.
MAI MAI
-         Tại em bận học, bài vở nhiều quá. Em còn học thêm Anh ngữ và Nhật ngữ nữa đó.
KIÊN
  LÊN GIỌNG DẠY BẢO
-         Học nhiều là tốt, nhưng phải phù hợp. Em chỉ nên học thêm về nữ công gia chánh thôi. Còn học về chuyên môn sự nghiệp như thế là quá nhiều đó.
MAI MAI
-         Không nhiều đâu anh. Có mấy đứa bạn còn rủ em học thêm lớp thư ký giám đốc, công nghệ thông tin, rồi cả chứng khoán nữa. Nhưng em không đi vì không còn thời gian rảnh.
KIÊN
-         Đàn ông, con trai như tụi anh thì phải học nhiều để lo sự nghiệp và kinh tế. Còn con gái xinh đẹp như em, con đại gia thì không nên học nhiều, chỉ học chuyên sâu vào 1 ngành là tốt rồi.
MAI MAI
-         Anh nói hệt như má em, còn ba em thì khuyên em cố gắng học nhiều.
KIÊN
-         Về việc này thì anh thấy má em có lý hơn, vì má là phụ nữ nên hiểu con gái hơn.
MAI MAI
-         Nhưng cả ba và má đều cho phép em tự lựa chọn và quyết định. Ba má luôn ủng hộ em anh à.
KIÊN
  NHÌN MM HƠI KHÓ CHỊU
-         Vì ba má em thương em nên chiều em. Còn anh là bạn trai của em nên có  quan điểm khách quan, tòan diện và hợp lý hơn.
MAI MAI
 KHÔNG NHÌN KIÊN
-         Em luôn kính trọng anh vì anh còn trẻ mà đã là thạc sĩ, công việc thành đạt,  kinh tế vững mạnh. Anh là mẫu hình lý tưởng của lớp trẻ thời hiện đại. Nhưng em cũng mong muốn anh hãy tôn trọng những đam mê nhỏ bé của em.
KIÊN
 NHÌN MM VẺ BỀ TRÊN
-         Anh luôn ủng hộ em, nếu anh thấy là đúng, là hợp lý.
MAI MAI
 THỞ DÀI, NÓI TRÁNH
-         Em thấy dạo này anh ở Sài Gòn suốt mà công việc vẫn ở Vũng Tàu. Anh không ngại đi lại sao?
KIÊN
-         Vì anh thường phải họp và tiếp khách ở Sài Gòn. Còn đi lại thì đã có tài xế đưa đón, mà đi tàu cánh ngầm thì cũng nhanh lắm.
MAI MAI
-         Ôi, em ngại đi xa, mệt lắm anh ơi. Cuối tuần em chỉ muốn về nhà nghỉ với gia đình thôi.
KIÊN
 VẺ HỜN GHEN
-         Chứ không phải em đi thăm chàng hiệp sĩ sao?
MAI MAI
 NHÌN KIÊN KHÓ HIỂU
-         Anh Thắng vì cứu em và ba mà gặp nạn, em muốn gặp ảnh, muốn quan tâm ảnh nhưng ảnh không chấp nhận. Em không biết phải làm gì để đền ơn cho ảnh.
KIÊN
-         Đền ơn có nhiều cách khác nhau, cần gì em phải cực khổ chạy theo anh ta. Nhà anh ta nghèo, anh ta chỉ làm bảo vệ cho 1 công ty du lịch nhỏ. Nếu em muốn thì anh sẽ giúp em trả ơn cho cậu ta. Anh sẽ xây cho cậu ta 1 căn nhà đẹp là được chứ gì?
MAI MAI
 Nhìn thẳng vào mắt Kiên
-         Anh Kiên chưa hiểu anh Thắng đâu? Người như ảnh thì vật chất không thể lung lạc được. Ba má em đã nhiều lần đưa tiền cho ảnh mà ảnh không nhận. Hiệp sĩ chỉ giúp người thôi chứ không muốn mọi người gíup mình đâu anh à.

14. BỜ BIỂN – NGOẠI – NGÀY
DV: THẮNG
Thắng đang đi kiểm tra an ninh trật tự ngoài bờ biển thì có đt. Anh lấy ĐTDĐ ra, bấm máy, đưa lên tai nghe.
THẮNG
-         Alo, tôi Thắng nghe nè. Ai đó?
TIẾNG LÊ HÙNG OFF
-         Thắng hả? Anh Hùng nè. Em đang ở đâu?
THẮNG
-         Em đang ở công ty, đang đi dạo ngoài bờ biển.
LÊ HÙNG OFF
-         Tốt rồi, anh không muốn có người xung quanh nghe em nói chuyện. Em khỏe không? Công việc thế nào? Gia đình có gì mới không?
THẮNG
 NGẠC NHIÊN VÌ Le HÙNG HỎI NHIỀU
-         Có chuyện gì không anh? Em khỏe, công việc bình thường. Nhà em cũng bình thường, ba đi biển, má lên nhà chị ba, chỉ có 1 mình em ở nhà, mà em cũng ít về lắm. Em ăn ngủ luôn ở công ty anh à.
LÊ HÙNG OFF
-         Tốt lắm. Thắng nè, thời gian này em nên ở lại công ty, ít về nhà thôi nhe. Phải hết sức cảnh giác, bọn xấu đang có âm mưu trả thù em đó. Anh sẽ luôn ở gần em.
THẮNG
-         Em hiểu rồi, em không sợ bọn chúng đâu. Em sẽ đề phòng.
LÊ HÙNG OFF
-         Tốt lắm. Anh tin ở em, có bất cứ chuyện gì thì đt báo cho anh biết ngay nhé. Chào em.
THẮNG
-         OK anh. Chào anh.

15. PHÒNG NGỦ CỦA MAI MAI – NỘI – ĐÊM
DV: MM, THẮNG
Mai Mai học bài xong, cô sắp xếp lại bàn học cho gọn gàng rồi tới giường nằm xuống mở ti vi coi. Coi được 1 lát cô bỗng tắt ti vi rồi ngồi dậy, trầm ngâm suy nghĩ. Cô nói chuyện 1 mình.
MAI MAI
-         Dạo này anh Kiên tới thăm mình liên tục, mình biết ảnh quan tâm tới mình, giành tìm cảm cho mình.
Mai Mai đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.
-         Anh Kiên đẹp trai, phong độ, thành đạt. Ảnh là mẫu người lý tưởng của lớp trẻ tụi mình.
Cô trầm ngâm nhìn ra đường phô tấp nập xa cộ, ồn ào.
-         Nhưng mình lại không thấy rung động khi đi bên ảnh? Sao nhỉ?
Cô nhăn trán suy nghĩ.
-         Má nói đúng. Ảnh thành đạt sớm, con nhà danh giá, giàu sang nên kiêu ngạo và háo thắng. Nhiều lần ảnh tỏ ra không tôn trọng mình. Có lẽ vì thế mà mình chỉ thích ảnh chứ không yêu ảnh.
Mai Mai đi lại bàn, ngồi xuống, giở nhật ký ra coi. Cô nhớ tới chàng hiệp sĩ.
-         Anh Thắng thì mộc mạc, nghĩa khí và khiêm tốn.
Cô cầm cây viết, tính viết gì đó lại thôi,
-         Họ khác nhau nhiều quá: 1 người hào nhoáng, bóng lộn như 1 chiếc xe Mercedes. 1 người mộc mạc, đơn giản như 1 chiếc xe ngựa vậy.
Cô vẽ 2 chiếc xe đối lập lên trang nhật ký.
Cô cầm cây viết khoanh tròn 4 chữ: Anh Thắng hiệp sĩ.
-         Sao ngồi bên anh Kiên mà mình không rung động, còn chỉ cần nghĩ tới anh Thắng là tim mình đã đập mạnh rối.
Suy nghĩ 1 lát, cô viết vào nhật ký 2 câu thơ ngắn.
-         Đêm đêm thao thức ngóng trông.
-         Người ơi người có hiểu lòng em không?
* Mai Mai lên giường đi ngủ.
- Cô mơ thấy cảnh cùng Thắng đi dạo chơi ỏ ven biển Vũng Tàu. Cảnh 2 người đạp xe đạp đôi rất vui vẻ, sau đó 2 người ngồi ngắm biển. Mai Mai ngả đầu vào vai Thắng.
16. NHÀ HÀNG CỦA TÒAN – NGOẠI/NỘI – ĐÊM
BUỔI TỐI.
DV: TOÀN, THẮNG, ÔNG NĂM, NV, KHÁCH, QC
* NGOẠI. Quán khá đông khách. Bên ngoài có nhiều xe máy để thành hàng dài. Có mấy cái ôto du lịch đậu gần đó. Cửa quán có khách ra vào thường xuyên.
* NỘI. Tòan đi đi lại lại từ trong phòng ăn xuống bếp điều hành nhân viên. Trong phòng lớn có 3-4 bàn ăn đầy khách, Khách vừa ăn vừa nói chuyện, chờ đợi thưởng thức tiếng đàn bầu của ông Năm.
Ở 1 góc rộng kê 1 cái bàn phủ khăn bàn sạch sẽ. Trên bàn để cây đàn bầu của ông Năm và 1 bình hoa đẹp. Lát sau ông Năm đi tới, lặng lẽ cúi chào quan khách rồi tới bàn đứng bên cây đàn bầu. Ông nhẹ nhàng thử dây đàn và không cần giới thiệu, ông bắt đầu đàn bài “ Dư âm”. Tiếng đàn mộc mạc không cần âm ly và loa, nhẹ nhàng, êm đềm lan tỏa trong không gian. Tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ lại, đâu đó có tiếng khen.
-         Đàn hay quá.
-          Bài này hay tuyệt.
-          Đúng là ông Năm Đàn Bầu.
Hết bài “ dư âm”, tiếng vỗ tay vang lên rào rào…
 Đợi tiếng vỗ tay dứt, ông Năm lại đàn bài “ Về Đây Nghe Em”. Quan khách lại vừa ăn uống vừa nghe đàn bầu. Đàn xong mấy bài, ông Năm ngồi xuống nghỉ, cô gái phục vụ mang tới cho ông 1 ly trà nóng. Thỉnh thoảng có vài quan khách mang bia, rượu tới mời ông uống nhưng ông Năm đều lịch sự từ trối. Có thực khách tới mời ông tới bàn họ nhậu nhưng ông vẫn lịch sự trối từ.
Đúng lúc đó Thắng đi vào. Anh tới chỗ ông Năm, chào ông .
THẮNG
-         Cháu chào ông. Ông đàn được mấy bài rồi?
ÔNG NĂM
 CƯỜI VUI
-         Ông mới đàn thôi. Ngồi xuống đây cháu.
Thắng kéo ghế ngồi xuồng bên ông Năm.
-         Cháu không đi làm sao?
THẮNG
-         Cháu ghé chơi với ông rồi cháu đi chực đêm.
Cô phục vụ đi đến, mang cho Thắng 1 ly trà nóng. Lát sau Tòan đi tới.
TOÀN
 Vui, bổ bã
-         Mày đến lúc nào mà không báo cho tao biết hả thằng ôn con.
THẮNG
 CƯỜI
-         Tao tới chơi với thày chứ đâu có tới ăn quán của mày đâu mà phải báo.
TÒAN
 CŨNG CƯỜI
-         Ka ka ka ! Được, mày nói mày tới chơi thì phải chơi cho đẹp nghen mày.
Nói xong Tòan hướng về phía quan khách nói rất to.
-         Thưa quý vị quan khách ! Tối nay nhà hàng của tôi rất cám ơn quý vị đã tới ủng hộ, xin cám ơn các vị. Sau đây tôi xin giới thiệu 1 nhân vật nổi tiếng nhất làng Chài sẽ giao lưu và đàn cho quý vị nghe mấy bản đàn bầu.
-          Xin giới thiệu: Ngài hiệp sĩ làng chài.
Toàn vừa dứt thì cả phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô rầm rầm:
TẤT CẢ
-         Hoan hô anh Thắng.
-          Hoan hô hiệp sĩ.
-          Hoan hô hiệp sĩ đàn bầu.
Thắng nhìn Tòan, lén đưa nắm tay đe dọa Toàn, anh miễn cưỡng đứng dậy chào mọi người.
THẮNG
-         Cám ơn các bác, các chú, các anh. Xin cám ơn sự quan tâm của mọi người. Tôi đàn chưa hay, mong mọi người thông cảm nha.
 Ông Năm ngồi sang 1 bên, Thắng tới đứng bên cây đàn bầu. Anh đặt tay lên cần đàn, tiếng ồn ào trong phòng dịu xuống. Thắng bắt đầu đàn bài “ Lý Qua Cầu”. Tiếng đàn thánh thót, ngân vang lan tỏa khắp căn phòng, mọi người im lặng lắng nghe, ông Năm vừa ý gật gật đầu.

17. NHÀ ÔNG THÀNH - NỘI – NGÀY
DV: BÀ LAN, ÔNG THÀNH
PHÒNG KHÁCH. Vợ chồng ông Thành ngồi bàn công việc.
ÔNG THÀNH
-         Tình hình kinh tế - chính trị của thế giới và của Việt Nam còn nhiều khó khăn lắm em à.  Em làm xong bản kế toán quý này chưa?
BÀ LAN
-         Xong rồi anh. Quý này nhà máy lỗ 70 triệu đồng.
ÔNG THÀNH
Không vui.
-         Đây là lần đầu tiên nhà máy bia bị lỗ trong vòng 4 năm qua. Tình hình này thì anh tính phải đổi loại hình kinh doanh thôi.
BÀ LAN
-         Vậy nhà máy bia mình tính sao anh?
ÔNG THÀNH
-         Phải tổ chức lại, tinh giảm biên chế, giảm chi phí. Nếu tổ chức tốt thì vẫn có lời, tuy rằng lời không nhiều nhưng còn hơn là đóng cửa.
BÀ LAN
Gật đầu đồng ý.
-         Cũng được anh à. Còn nhà máy em còn có việc làm, em sẽ giúp anh tổ chức lại để hoạt động có hiệu quả.
ÔNG THÀNH
Hài lòng, khen vợ.
-         Tốt lắm, em luôn là người trợ lý giỏi nhất của anh. Anh sẽ triển khai việc xây khách sạn ở Vũng Tàu. Kinh doanh khách sạn lời không cao nhưng ổn định và lâu dài.
BÀ LAN
-         Đúng rồi, em ủng hộ phương án này.
ÔNG THÀNH
-         Coi như công việc giải quyết xong. Em có theo sát việc học và sinh hoạt của bé Mai không?
BÀ LAN
Vui vẻ.
-         Cô hai trưởng thành nhiều rồi anh à. Con học giỏi, biết tham gia phong chào của đoàn trường.
ÔNG THÀNH
-         Tốt lắm. Quan hệ của nó với cậu Kiên thế nào? Con nó có tâm sự với em không?
BÀ LAN
-         Cậu Kiên vẫn theo đuổi Mai Mai, cậu ta 1 tuần mấy lần lên Sài Gòn thăm Mai. Kiên thỉnh thoảng cũng đt cho em, nghe chừng cậu ta thương Mai Mai thiệt lòng anh à.
ÔNG THÀNH
Hài lòng.
-         Tốt thôi em. Kiên là con của bạn anh- 1 gia đình thành đạt trong ngành dầu khí. Kiên học và làm việc rất giỏi, mới đi làm nửa năm mà đã được cơ cấu lên phó phòng rồi đó.
BÀ LAN
-         Nhưng Mai Mai nói với em là chỉ coi Kiên như anh trai thôi, nó phục và tôn trong Kiên chứ không yêu.
ÔNG THÀNH
-         Ồ, con gái thì từ phục, tôn trọng tới yêu chẳng mấy hồi.
 BÀ LAN
 LẮC ĐẦU
-         Em không nghĩ như vậy. Em thấy Mai Mai có cảm tình với cậu Thắng hơn.
ÔNG THÀNH
Vẻ không tin.
-         Căn cứ vào đâu mà em nghĩ như vậy? Mai Mai và Thắng gần như không có quan hệ với nhau, còn nó và Kiên thì gặp nhau hàng tuần, hàng ngày.
BÀ LAN
-         Anh không hiểu con gái bằng em đâu. Nó rất lãng mạng và chịu ảnh hưởng của anh và em, nó rất tình nghĩa. Nó tôn phục Kiên nhưng lại thần tượng Thắng.
ÔNG THÀNH
Cười vui
-         Ờ, em nói cũng có lý. Nhưng cả 2 đứa như Thắng và Kiên đều được cả, chỉ tiếc là chúng ta chỉ có 1 đứa con gái. Hà hà!!
BÀ LAN
-         Thế anh ủng hộ đứa nào? Kiên hay Thắng?
ÔNG THÀNH
SUY NGHĨ
-         Anh sẽ ủng hộ con gái thôi.
BÀ LAN
  CƯỜI SUNG SƯỚNG
-         Anh đúng là người chồng, người cha tốt nhất của mẹ con em.

18. VƯỜN CÂY VẮNG – NGOẠI – NGÀY
DV: THANH SÓI, ĐÀN EM
Thanh và tên đàn em thân tín ngồi nhậu dưới 1 gốc cây. Chúng ngồi trên 1 chiếc chiếu, trên chiếu có 1 chai rượu đế, 2 dĩa thức ăn, ly, chén và 1 gói thuốc con mèo.
ĐÀN EM
-         Hẻo quá đại ca ơi. Cứ như thế này thì hết tiền mất.
THANH sói
  UỐNG RƯỢU
-         Tao cũng đang khó chịu đây. Phải tìm cách xoay thôi, sắp hết tiền rồi.
ĐÀN EM
-         Sao ông Trùm không thấy có hành động gì cả?
THANH sói
-         Tao đã báo hết cho lão thông tin về vùng mình và thày trò thằng Thắng, chẳng thấy lão có hành động gì mà vẫn cứ ra lệnh ám binh bất động. Mẹ khỉ.
ĐÀN EM
UỐNG RƯỢU, HÚT THUỐC
-         Kệ mẹ lão. Lão ở Sài Gòn, còn đây là vùng biển của ta. Anh em mình phải kiếm ăn riêng thôi. Đói thì đầu gối phải bò.
THANH sói
-         Để xử xong thằng Thắng tao sẽ mở chiến dịch mới. Lần này tập chung vào mở sòng bạc và bảo kê các nhà hàng, quán bar.
ĐÀN EM
 RÍT THUỐC
-         Nếu xử được thằng Thắng thì anh em mình sẽ lên số, vùng này bọn mình sẽ không có đối thủ.
THANH sói
 RÓT RƯỢU UỐNG
-         Nhưng phải canh chừng lão Trùm, sợ lão biết thì sẽ trừng phạt tụi mình đó.
ĐÀN EM
-         Rừng nào, cọp đó, em đéo sợ.
THANH sói
  CÁU
-         Câm mồm. Mày không hiểu lão Trùm bằng tao đâu. Lão đặc phái viên hứa là sẽ chi cho tao 1 số tiền trả công lâu nay. Chiều nay sẽ có. Để coi được bao nhiêu?
ĐÀN EM
-         Hay quá, nếu có tiền và xử xong thằng Thắng thì đại ca phải thưởng cho em đó nha.
THANH sói
-         Mày yên tâm, được việc tao sẽ thưởng cho mày.
ĐÀN EM
 RÓT RƯỢU
-         Mời đại ca, 100%. Nào, dô !


19. BỜ BIỂN – NGOẠI – ĐÊM
DV: ÚT LÀNH, ÔNG LÂM. QC
 BỜ BIỂN, BUỔI TỐI
Út Lành và ông chủ đi dạo rồi ngồi xuống nghỉ trên con lươn chắn sóng ở mũi gần Lan Rừng.
ÔNG CHỦ
-         Chủ nhật tới anh đưa em về thăm nhà nhé? Anh cũng muốn được làm quen với ba má và gia đình của út.
ÚT LÀNH
Vẻ e ngại.
-         Cháu…em ngại quá hà…không biết ba em đi biển về chưa nữa.
ÔNG CHỦ
-         Có gì mà ngại, giám đốc về thăm nhà nhân viên là chuyện bình thường. Hay là út không thích anh đi với út?
ÚT LÀNH
-         Hỗng phải. Được đi chơi với anh sướng thấy mồ, được đi xe hơi nè, ăn nhà hàng nè, anh còn mua cho út bao nhiêu là đồ đẹp nữa nè. Nhưng…nhưng…út.. út khó nói quá hà.
ÔNG CHỦ
-         À, hay là út chê anh già, anh xấu chứ gì?
ÚT LÀNH
Hốt hoảng.
-         Không phải, hỗng phải thế. Út sao dám chê anh chứ, anh là người tốt mà.
-          Tại…tại út còn con nít quá hà.
ÔNG CHỦ
Nhìn út si mê.
-         Út lớn rồi, út đã 19 tuổi. Đủ tuổi lấy chồng rồi đó.
ÚT LÀNH
Mắc cỡ.
-         Chú …anh kỳ quá hà. Người ta còn con nít mà.
ÔNG CHỦ
Cười, vui, chọc.
-         Con nít gì mà cao lớn, xinh đẹp mê hồn người ta luôn.
* Út Lành mắc cỡ, đứng dậy, bỏ chạy. Ông chủ đứng dậy, đuổi theo. Họ đuổi bắt nhau rất vui vẻ. Lát sau ông chủ cầm tay út.
ÔNG CHỦ
-         Mai anh đưa út vô siêu thị mua quà cho cả nhà nhé. Út phải nhớ là ba má và anh Tư thích gì thì mua thứ đó nha. Bọn mình phải ghé tiệm thuốc bắc mua thuốc bổ cho má út nữa nhe.
ÚT LÀNH
Nhìn ông chủ vẻ cảm động.
-         Chú…anh tốt quá. Út cám ơn anh nhiều nha.

20. CÔNG TY DU LỊCH – NGOẠI – ĐÊM
DV: THẮNG, GĐ
Thắng cởi trần luyện võ ngoài bờ biển. Các động tác của anh thành thục, mạnh mẽ và đẹp mắt. Luyện xong bài quyền, anh lên ngồi dưới gốc cây, mắt nhìn ra biển.
THẮNG
-         Lâu rồi không thấy Mai Mai đt cho mình. Cô ấy lên Sài Gòn học, ở đó là chốn phồn hoa, chắc cô ấy quên gã dân chài xấu xí này rồi.
Anh đứng dậy, đi dạo ngoài bờ biển. Trời đầy sao, gió mát, sóng vỗ bờ rì rầm.
-         Đẹp và dễ thương như cô ấy thì có bao người theo đuổi, ở Sài Gòn có bao  nhiêu người tài giỏi. Chắc cô ấy đã có người yêu rồi.
* Anh buồn bã đi lại gốc cây ngồi xuống, bên cạnh anh là cây đàn bầu.
-         Người ta vẫn gửi điện hoa cho mình. Ai mà nhiệt tình quá ta? Chắc là  thằng Tòan bày trò rồi, thằng ôn con lắm chuyện.
Đúng lúc đó giám đốc đi ra. Ông giản dị trong quần âu, áo thun, đi dép. Ông nhẹ nhàng tới  bên, Thắng giật mình, vội đứng dậy,
THẮNG
-         Cháu cháo chú. Chú chưa về nhà ạ?
GIÁM ĐỐC
-         Chào cháu. Chú đi nhẹ thế mà cháu cũng biết, cảm giác tốt thật. Đêm nay chú ở lại công ty, sáng mai có việc làm sớm. Chú cháu mình ngồi chơi, nói chuyện nhé.
2 chú cháu ngồi xuống, nhìn ra biển.
THẮNG
-         Thời gian này nhiều việc nên cháu ăn, ngủ lại công ty luôn, thỉnh thoảng mới về qua nhà thôi chú ạ.
GIÁM ĐỐC
-         Thế thì càng tốt cho công ty. Ba má cháu khỏe không? Út Lành làm gì rồi?
THẮNG
-         Ba má cháu khỏe cả. Ba cháu theo tàu nhà Toàn đi đánh cá xa bờ, má lên Tân Thành với chị ba. Út Lành sang Vũng Tàu làm việc rồi, nó bán hàng cho người ta chú à.
GIÁM ĐỐC
-         Cuộc sống là thế, không chiều theo ý mình được. Cháu có liên lạc với Mai Mai không?
THẮNG
( BUỒN )
-         Không chú ơi, lâu lắm rồi cô ấy cũng không đt cho cháu.
Giám đốc nhìn Thắng thông cảm. Ông chuyển sang chuyện khác.
GIÁM ĐỐC
-         Sắp tới cháu đi học. Khi có lịch học rồi thì chú cháu mình phải sắp xếp lịch học và làm việc cho thật hợp lý. Ngòai thời gian học là cháu về ở và làm việc tại công ty nhé.
THẮNG
-         Cám ơn chú. Cháu sẽ cố gắng.
GIÁM ĐỐC
-         Cũng may trưởng phòng của cháu đã khỏe, mấy ngày nữa sẽ đi làm rồi.
THẮNG
-         Vâng, có bác ấy bọn cháu vững tâm làm việc hơn.
Giám đốc nhìn cây đàn bầu, đề nghị.
GIÁM ĐỐC
-         Cháu đàn cho chú nghe mấy bài nhé.
THẮNG
 KÊ ĐÀN TRƯỚC MẶT
-         Dạ, chú thích bài nào ạ?
GIÁM ĐỐC
-         Cháu đàn về biển đi.
THẮNG
-         Vâng, cháu đàn cho chú nghe bài “ Biển Cạn” nhé.
Thắng bắt đầu đàn, giám đốc chăm chú lắng nghe. Tiếng đàn hòa lẫn trong tiếng sóng biển rì rào.

21. NHÀ THẮNG – NGOẠI – NGÀY
DV: THẮNG, TRƯỞNG LÀNG, LÊ HÙNG, 1 THIẾU TÁ CÔNG AN, 1 CA KV, 2 CSHS, DÂN LÀNG
GẦN TRƯA. Bên ngoài nhà vắng người, cổng chốt bên trong. Bỗng có 1 chiếc xe DEP trên xe chở mấy người mặc thường phục và cảnh phục chạy tới, có cả Lê Hùng cải trang là dân chài. Đi sau là xe máy của anh công an khu vực mặc cảnh phục chở bác trưởng làng. Tất cả dừng xe, xuống xe, đứng trước cổng nhà Thắng. Con vàng sủa gâu, gâu, gâu rất dữ tợn.
TRƯỞNG LÀNG
-         Thắng, Thắng ơi! Thắng có nhà không?
Trong nhà vẫn im lặng. Anh công an khu vực nói với mọi người.
CÔNG AN KV
-         Nó đang ngủ trong nhà đó, đêm qua nó vê trễ, thường ngủ tới trưa mới dậy.
Anh kêu to.
-         Thắng ơi! Dậy đi, có việc khẩn nè.
Trong nhà có tiếng động, tiếng Thắng trong nhà vọng ra.
THẮNG
-         Ai đó, đợi chút.
Lát sau Thắng mở cửa bước ra, nhìn thấy nhiều người anh đi ra cổng chào hỏi.
-         Chào các chú, các anh. Có việc gì mà đi đông người thế?
Anh la con vàng đang sủa.
-         Vàng, đi vô nhà.
TRƯỞNG LÀNG- CÔNG AN KV
-         Có việc Thắng à, mở cổng nhanh lên.
Đợi Thắng mở cửa xong, mọi người đi vô sân. Lê Hùng đi sau cùng, Thắng định hỏi thì Lê Hùng tránh mặt, nhìn nơi khác.
Trong sân, 1 cảnh sát mang hàm thiếu tá đi tới trước mặt Thắng, tay cầm 1 tờ giấy hỏi.
THIẾU TÁ
-         Anh là công dân Nguyễn Mạnh Thắng?
THẮNG
 NGẠC NHIÊN
-         Vâng, tôi nè.
THIẾU TÁ
-         Có đơn tố cáo anh buôn hàng quốc cấm và trong nhà anh chứa hàng quốc cấm, Chúng tôi được lệnh khám nhà anh.
Thiếu tá đưa cho Thắng coi tờ giấy
-          Đây là lệnh khám nhà.
Thắng ngạc nhiên cầm tờ giấy coi rồi nhìn mọi người nói.
THẮNG
-         Các anh có lộn không? Tôi mà buôn hàng quốc cấm à? Chắc là có sự hiểu lầm?
THIẾU TÁ
-         Chúng tôi có lệnh khám nhà anh, đề nghị anh hợp tác, không được chống đối người thi hành công vụ.
Thắng nhìn quanh, nhìn mấy người quen để tìm sự thông cảm, nhưng mọi người đền né cái nhìn của anh. Cả Lê Hùng cũng đứng ra 1 góc.
THẮNG
 NGHIÊM, LẠNH
-         Chắc chắn có sự hiểu lấm. Không sao, các anh cứ khám nhà. Tôi không làm gì sai, tôi không sợ.
THIẾU TÁ
 RA LỆNH
-         Các đồng chí, khám nhà!
Các cảnh sát tỏa đi khám nhà, Viên thiếu tá, công an khu vực, trưởng làng đứng xung quanh Thắng. Lê Hùng né đi đâu đó.
TRƯỞNG LÀNG
Với Thắng
-         Cháu cứ bình tĩnh để công an làm việc. Có thể hiểu lầm, nhưng nếu cháu không làm gì sai thì cháu không phải sợ gì cả.
THẮNG
-         Cháu không làm gì sai bác à, bác biết rõ cháu và gia đình cháu mà. Chắc chắn có sự hiểu lầm.
CÔNG AN KV
-         Mọi việc sẽ được điều tra và làm sáng tỏ. Thắng cứ bình tĩnh.
 Việc khám xét tiến hành khá lâu. Ngoài đường đã có 1 số người dân làng Chài hiếu kỳ kéo đến xem.
Lâu sau 1 cảnh sát mang đến cho viên thiếu tá 1 gói nilon nhỏ, gói rất cẩn thận.
CẢNH SÁT
-         Báo cáo thiếu tá! Chúng tôi tìm thấy gói nilon này trên mái phía sau nhà, nghi là ma túy.
Viên thiếu tá cầm lấy gói nilon, từ từ mở ra trước mặt mọi người. trong đó có mấy gói nilon nhỏ hơn có chứa bột màu trắng. Viên thiếu tá lấy 1 gói, xé ra, đưa lên mũi ngửi, rồi nếm thử. Anh ta kêu to.
THIẾU TÁ
-         Ma túy.
 Mọi người xúm quanh lại, Thắng đứng như trời trồng. không tin vào mắt, vào tai mình, không nói nên lời.
                                                THIẾU TÁ
-         Công dân Nguyễn Mạnh Thắng! Anh đã bị bắt vì tội tàng chữ ma túy. Các đồng chí, còng tay anh ta lại.

                                                            HẾT TẬP 25

- 21 PĐ, 26 CẢNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét