TẬP 7-13. VUỜN CÂY VEN BIỂN –
NGOẠI – NGÀY
DV: BA NGHỆ, BẢY CỌP, ĐÀN
EM, ÔNG NĂM
BUỔI CHIỀU
Ông Ba Nghệ
cởi trần, chỉ bận cái quần xà lỏn đi dưới biển lên. Ông đi lại cái võng
mắc sẵn. Ông lục trong túi cái áo bà ba màu đen, lấy ra gói Con Mèo, cầm lấy
điếu thuốc mồi lửa hút ( Mồi hơi lâu vì gió biển mạnh). Mồi xong điếu thuốc,
ông nằm dài xuống võng, mắt nhìn ra biển, miệng từ từ nhả khói. Ông nhớ lại
chuyện hơn 18 năm trước:
* HỒI
TƯỞNG
- “ … RỪNG TÂY NGUYÊN 18 NĂM TRƯỚC– NGOẠI – NGÀY
- Trong khu rừng rậm, gập ghềnh gò, đá. Một người đàn ông tuổi trạc 45 ( Ba Cửu Sừng- Ba Nghệ bây giờ), mặt có râu quai
nón, thân hình to khỏe đang đánh nhau với một ngừoi đàn ông khác, tuổi khoảng
35 ( Bảy Cọp ). Bảy Cọp có mái tóc dài, võ nghệ cao cường và hiểm độc. Hai
người đàn ông đánh nhau một trận, khiến cho cây cối phải chuyển động, lá khô
bay xào xạc vút lên cao trong cơn gió
xoáy vừa ập đến. Một số thanh niên đàn em bên ngoài sợ hãi, núp vào các gốc
cây, mắt trố ra nhìn láo lia về trận quyết
đấu sinh tử. Trận đấu kéo dài hơn
30 phút, Ba Cửu Sừng đang chiếm ưu thế.
Bảy Cọp bị Ba
Cửu Sừng tung một cú đá vào bụng khiến hắn văng ra xa. Một tay Bảy Cọp ôm bụng,
tay kia bám vào gốc cây để khỏi ngã. Ba Cửu Sừng vẫn thủ thế vững chắc như một
con hổ, mắt tập trung nhìn vào mắt của Bảy Cọp. Bảy Cọp lừ lừ đôi mắt nhìn Ba
Cửu Sừng đầy vẻ uất ức, tức tối. Hắn đạp chân vào gốc cây lao người thẳng đến
tiếp sát Ba Cửu Sừng đồng thời tung ra cả 2 đòn cả quyền lẫn cước. Ba Cửu Sừng
lùi lại mấy bước, né sang trái rồi lợi dụng sơ hở của Bảy Cọp để phản công. Ông
đưa tay phải lên dùng song chỉ đâm vô
mắt tên Bảy Cọp, đồng thời ông ta tung cú đá bằng chân trái vô bụng đối phương.
Bị trúng đòn quá nặng, Bảy Cọp thất thế té lăn mấy vòng. Mắt của hắn tóe máu. Bảy Cọp tay ôm mặt đau đớn kêu rống
lên.
BẢY CỌP
-
Mắt của ta.
Ôi đau quá! Con mắt của ta. Hừ! Ba Cửu
Sừng, mày hay lắm. Hôm nay tao thua mày. Nhưng Bảy Cọp nhất định sẽ đòi món nợ
này. Tao bắt mày phải trả lại con mắt cho tao. Á, đau quá. …”
(Hết hồi tưởng).
Điếu thuốc tàn hết lửa,
nhưng ông Ba Nghệ vẫn cầm trên tay. Đôi mắt ông đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này ông
Năm ĐB bất ngờ gãi vào đàn phát ra một âm thanh làm cho ông Ba Nghệ giật mình.
ÔNG BA NGHỆ
-
Ủa, anh Năm
ra hồi nào vậy?
ÔNG NĂM ĐB
-
Lâu rồi,
thấy anh nằm im phăng phắc, tôi cứ tưởng là anh luyện khí công, nên tôi đâu có
gọi, sợ anh “Tẩu hỏa nhạp ma”. Khà khà khà…!
Ông Năm cười một hơi dài
sảng khoái.
Ông Ba Nghệ im lặng, ông
đứng dậy rời khỏi cái võng, đứng nhìn ra biển.
Biển động, sóng mạnh, cứ
phút phút lại có những cơn sóng cao ập vào bờ
làm tung tóe bọt nước.
ÔNG BA NGHỆ
-
Tự nhiên
tôi lại nhớ đến mấy người…
ÔNG NĂM ĐB
-
Già rồi, có
vợ trẻ đẹp còn mơ mộng thứ gì nữa. Thôi, tôi với anh làm ván cờ đi. Người ta
nói: “Đàn ông mê ruợu mê cờ thì đựơc, chứ mê đàn bà là khổ”.
Ông Ba Nghệ quay đầu lại, nhìn ông Năm.
ÔNG BA NGHỆ
-
Tôi đâu có
nói là tôi nhớ bà nào đâu. Tôi nhớ đến bạn hữu giang hồ, chuyện ân oán giang hồ
của tôi.
Ông Năm nghe đến ân oán
giang hồ, ông giật mình, chân tay cóng lại. Im lặng một lát ông Năm lấy bàn cờ
tướng xếp trên mặt cát dưới bóng cây.
ÔNG NĂM ĐB
-
Anh nói đến
ân óan giang hồ làm tôi sở cả gai ốc nè. Bọn mình chơi cờ nào, vừa chơi anh vừa
kể cho tôi nghe nhé.
Ông Ba Nghệ đi lại ngồi đối
diện với ông Năm. Hai người bắt đầu đánh cờ. Vừa chơi cờ, ông Ba vừa kể chuyện.
( có thể kể chuyện bằng hình ảnh )
ÔNG BA NGHỆ
Giọng chậm rãi.
-
Hơn nửa đời
người tôi lăn lộn trên giang hồ kiếm sống bằng đủ mọi nghề khác nhau. Là dân
giang hồ nhưng tôi theo chính đạo. Cuối cùng làm nghề bảo tiêu cho các chủ
hàng. Tuy không phải là nghề xấu nhưng cũng không phải là nghề tốt.
Ông dừng kể, ông Năm vẫn im
lặng chăm chú muốn nghe tiếp.
-
Chủ hàng của tôi là đại gia buôn gỗ, đồ cổ và
đá quý nổi tiếng ở Tây Nguyên. Để bảo vệ hàng tôi đã phải đánh nhau với nhiều
băng cướp và các đối thủ của thân chủ. Tôi đã từng đánh nhiều người bi thương
và cũng nhiều lần bi thương. Có lần tôi đã giết 1 tên cướp nguy hiểm vì hắn đã
dùng súng bắn chết người của tôi.
ÔNG NĂM ĐB
-
Ôi ! Sợ
quá. Công việc của anh nguy hiểm quá. Sao anh lại chọn nghề đó ?
ÔNG BA NGHỆ
-
Thì hồi trẻ
tôi chỉ học hết lớp 5, nhà nghèo đành phải bỏ học, lên Sài Gòn kiếm sống. Đi
bụi đời, tôi gia nhập vào 1 môn phái mãi
võ. Do có sức khỏe và chịu khó nên tôi được người trưởng môn yêu mến chọn làm
đệ tử chân truyền. Sau giải phóng môn
phái tan rã, tôi dạt lên biên giới cao nguyên. Tôi đã mua 1 vườn café tính làm
ăn lương thiện nhưng bị chính quyền xã tịch thu vì không đủ giấy tờ hợp pháp. Tay
trắng, chán đời tôi lên Đà Lạt tụ tập mấy đứa đàn em làm bảo kê cho mấy khách
sạn, quán Bar tư nhân. Mấy khách sạn đó rồi cũng bị nhà nước tịch thu. Tôi lại
mất việc nên kéo đàn em lên Buôn Mê Thuật làm bảo tiêu.
ÔNG NĂM ĐB
-
Trời đất.
Cuộc đời anh hệt như phim xã hội đen, sợ quá đi thôi. Nhưng sao anh lại về đây
?
ÔNG BA NGHỆ
-
Mình già
rồi, hết muốn xưng hùng, xưng bá. Với lại tôi gặp nhà tôi bây giờ, cứu cổ, rồi
thương cổ. Cổ cũng thương tôi thật lòng nên tôi quyết định giải nghệ. Chia tay
ông chủ và bọn đàn em, tôi bí mật đưa cổ về Đà Lạt, rồi về đây sống bình yên,
lương thiện. Cũng may sau này được gặp anh nên tôi hiểu thêm giá trị .. gì.. gì
đó, à giá trị nhân văn của cuộc đời. Tôi cám ơn anh nhiều lắm.
ÔNG NĂM ĐB
Ngài ngại
-
Anh nói quá
chứ sự thật anh còn từng trải và hiểu đời hơn tôi. Tôi chỉ giáo điều, còn anh
là thực tế. Qua anh tôi cũng hiểu biết hơn về cuộc sống, nhìn nhận vấn đề chính
xác hơn.
Ông Ba ngừng lời. Cả 2 ông
im lặng suy ngẫm. 1 lát ông Ba lên tiếng.
ÔNG BA NGHỆ
-
Thôi, cứ
nói chuyện mãi, nguội hết cờ rồi. Tôi xuất xe nè, anh đi coi.
Hai
ông già lại tập trung đấu cờ đến quên cả trời đất.
Ad
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét